Chương 54: Trợ Giúp

Lâm Cẩm Vân từ thôn Viễn Tây về tới huyện Nhất Trung, cô quá mệt mỏi, vừa vào nhà liền chạy đến giường ngã xuống.

Cũng không biết nằm như vậy trên giường bao lâu, cô nghe được một tiếng đập cửa truyền đến, nhưng cũng không nhúc nhích chút nào.

Một lát sau một tiếng đấp cửa lại vang lên một lần nữa, cô vẫn như trước ngoảnh mặt làm ngơ. . .

Sau lại, cô cũng không nhớ rõ tiếng đập cửa vang lên bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy con mắt rất cay, liền giơ tay lên dụi dụi con mắt.

Lại sờ tới một vùng cảm xúc ẩm ướt, cô liếc qua nhìn, phát hiện chiếc khăn dưới gối sớm đã bị nước mắt thấm ướt một mảng lớn.

Thùng thùng thùng.

Một tràng tiếng gõ cửa lại vang lên.

Lâm Cẩm Vân làm như không nghe thấy, cô không muốn phản ứng, không muốn cử động, không muốn gặp người, hai mắt vô hồn mà nhìn chằm chằm chậu hoa lan trên bàn.

Tiếng đập cửa giằng co một hồi liền ngừng, tiếp theo, cô nghe được âm thanh nói chuyện ở phía ngoài cửa.

"Được rồi, có thể không có ở trong a?"

"Khẳng định trong phòng, bác phòng trực không phải nói nàng sau khi trở về liền chưa từng đi ra ngoài sao, nhất định ở bên trong."

"Lâm lão sư đoán chừng là ngủ rồi"

"Đập vang như thế, ngủ sâu lắm cũng sẽ tỉnh, nàng là cố ý không mở cửa"

"Quên đi, chúng ta vẫn là trở về đi, có thể Lâm lão sư đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ muốn ở một mình a?"

"Vậy không được, việc này không bình thường, phải hỏi rõ ràng!"

Tiếng nói vừa dứt tiếng đập cửa liền lần nữa vang lên, có thể nhận ra được khí thế của người ngoài cửa không gặp được Lâm Cẩm Vân thì không từ bỏ ý định.

Cuối cùng, Lâm Cẩm Vân bị tiếng đập cửa quấy nhiễu làm bực dọc, nhảy xuống giường, vội vã đi về phía cửa.

Cửa mở, Hứa Tiểu Phong và Hồ Học Phạm nhìn thấy Lâm Cẩm Vân bộ mặt tức giận, tóc tai bù xù xuất hiện ở phía sau cánh cửa.

Hồ Học Phạm thu hồi kinh ngạc, lo sợ mà mở miệng: "Lâm lão sư, ngươi không sao chứ? Sáng nay vì sao lại cúp tiết? Giáo vụ đang tìm ngươi, mặt chủ nhiệm giận đến đen, nói ngươi vô cớ bỏ bê công việc, ta lừa nàng nói ngươi là đột nhiên sinh bệnh, liền thay ngươi trước xin nghỉ bệnh."

Lâm Cẩm Vân không trả lời hắn, lại đột nhiên nhìn chằm chằm Hứa Tiểu Phong hỏi: "Ngươi có thấy Tưởng Lan đâu không?"

Trong ánh mắt của Hứa Tiểu Phong lộ ra một tia hiểu rõ, lắc đầu nói: "Ta chưa gặp qua nàng, nhưng ngươi nếu như tiếp tục như vậy nữa, ta đoán chừng sau này ngay cả ngươi cũng không gặp được"

"Không cần phí tâm"

Nói xong liền đóng cửa lại.

Hứa Tiểu Phong vừa nghe lời này liền nóng nảy, một tay ngăn lại cánh cửa đóng lại, tay khác khoát lên khung cửa nhìn chằm chằm Lâm Cẩm Vân

"Buông tay! Ta đóng cửa!"

Hứa Tiểu Phong một tay nắm chặc khung cửa kiên quyết nói: "Ngươi đóng đi, tay ta cứ để đấy đấy, ngươi nếu có thể đóng liền đóng đi"

Hồ Học Phạm thấy thế nhanh chóng lôi kéo Hứa Tiểu Phong, vội la lên: "Ngươi điên ư! Cẩn thận kẹp lại tay!"

Hứa Tiểu Phong đẩy Hồ Học Phạm ra, tiếp tục đem tay đặt tại trên khung cửa: "Lão Hồ, ngươi về trước đi, đây là ân oán giữa ta và nàng, ta ngày hôm nay muốn nói rõ ràng với nàng."

Hắn lại quay đầu nhìn về phía Lâm Cẩm Vân nói: "Lâm Cẩm Vân, ngươi liền đối với ân nhân của ngươi như vậy sao? Ngươi cứ như vậy mà đối với ta? Ta ngày hôm nay muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, ngươi hoặc là kẹp đứt tay của ta, hoặc là để ta đi vào cùng ngươi thẳng thắn mà nói một chút."

Lâm Cẩm Vân nắm chắc chốt cửa cùng Hứa Tiểu Phong giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là lựa chọn thỏa hiệp. Cô giống như thực vật bị sương giá đánh rũ, cúi đầu rũ tay, kéo dài bước chân chậm rãi đi vào phòng.

Hứa Tiểu Phong lập tức đi vào theo.

Hồ Học Phạm thấy thế nhanh chóng kéo Hứa Tiểu Phong lại, nhắc nhở: "Tiểu Phong, như vậy không thích hợp lắm, đây là ký túc xá nữ, ngươi làm sao đi vào được, cũng không thể nán lại ở trong phòng nàng, chuyện này nếu truyền ra ngoài đối với người nào cũng đều không tốt."

Hứa Tiểu Phong nặn ra một nụ cười, nói: "Lão Hồ, ngươi yên tâm đi, ta và Lâm lão sư hoàn toàn không phải như vậy, chúng ta là quan hệ đồng nghiệp thuần túy. Hơn nữa, ta chỉ là muốn nói với nàng mấy câu, chúng ta quang minh chánh đại. Lão Hồ, ngươi nếu như coi ta là bằng hữu, vậy ngươi tin ta một lần, ngươi về trước đi, cánh cửa này cứ để mở như vậy là được"

Hồ Học Phạm khó xử mà nhìn Hứa Tiểu Phong một hồi, cuối cùng vẫn là thở dài lựa chọn tin tưởng hắn, xoay người đem cánh cửa đẩy đến bên trường dùng nút cửa cố định, lui ra ngoài.

Hứa Tiểu Phong vào phòng tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm Lâm Cẩm Vân đang nằm ở trên giường đưa lưng về phía mình nói: "Lâm Cẩm Vân, ngươi thành thật trả lời ta, có phải ngươi thích chị dâu của mình?"

Lâm Cẩm Vân vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn, thanh âm mềm mại vô lực truyền đến: "Cùng người có quan hệ sao?"

Hứa Tiểu Phong cũng không giận, cười nói: "Lâm Cẩm Vân, ngươi được lắm, trước đây ai giúp ngươi mang nàng thoát ra? Thế nào vừa mới quay đầu liền trở mặt."

Lâm Cẩm Vân không lên tiếng.

Hứa Tiểu Phong là một người tính cách ngang ngược, cô càng không trả lời, hắn lại càng muốn kích cô.

"Câu đối xuân nơi cửa là ngươi viết phải không? Các ngươi học văn cũng thật biết biến đổi biện pháp khoe khoang, cho là chúng ta nhìn không hiểu đúng không?"

". . ."

"Lâm Cẩm Vân, nhìn ngươi ngày thường trầm mặt ít nói, cư nhiên tư tưởng lại cởi mở như thế a, dám làm ra chuyện phi thường như vậy, ta thật đúng là xem nhẹ ngươi rồi."

". . ."

"Ngươi nói đi, là chuyện gì? Trăm cay nghìn đắng đem người bỏ trốn, thế nào người lại chạy? Nàng không cần ngươi nữa?"

Câu "Không cần ngươi" thế mà làm cô kích động.

Ngực Lâm Cẩm Vân chua xót, mở miệng: "Tiểu Phong, ta rất cảm kích ngươi, chưa từng quên sự trợ giúp của ngươi. Thế nhưng xin ngươi đừng hỏi nữa, ta không muốn nói"

"Thực sự không muốn cùng ta nói một chút?"

"Ngươi đi đi."

"Tốt, ngươi đừng hối hận!"

Hứa Tiểu Phong đứng lên đùng đùng nổi giận mà đẩy ghế ra, hướng về cửa bước đi.

Hắn ra khỏi phòng 309, đi tới cuối hành lang vẫn còn tức giận, thì thầm trong miệng trách móc Lâm Cẩm Vân. Nhưng lúc hắn đi qua chỗ đỗ xe, thấy chiếc xe đạp màu lam thì đột nhiên liền nhớ lại Lâm Cẩm Vân trước kia vì mua xe mà ăn "Chay", trong lòng rốt cuộc vẫn là nổi lên đồng tình, có chút ghét bỏ bản thân mà giậm chân một cái, thầm nói câu "Anh hành hiệp trượng nghĩa, không cùng tiểu nữ tử so đo!", sau đó lại xoay người đi lên lầu ba.

Trở lại phòng 309, Hứa Tiểu Phong nhìn thấy Lâm Cẩm Vân vẫn không nhúc nhích tê liệt nằm trên giường, giơ tay lên gõ cửa một cái.

Hắn không nhanh không chậm mà nói: "Lâm Cẩm Vân, ngươi có khó khăn gì, ta có thể giúp được a? Ta quan hệ rộng, đầu óc linh hoạt, ngươi cũng không phải là không biết. Ngươi tốt nhất nghĩ kỹ, có muốn ta hỗ trợ hay không?"

Lời nói này rốt cuộc lay động được Lâm Cẩm Vân, cô giật giật bả vai, chậm rãi xoay người, do dự một chút, hỏi: "Ngươi nguyện ý giúp ta sao?"

Hứa Tiểu Phong nhìn thấy dáng vẻ kích động của cô, buồn cười nói: "Ha ha, Lâm Cẩm Vân, ngươi đúng là đồ chết não!"

Lâm Cẩm Vân xấu hổ dời mắt đi chỗ khác, lẩm bẩm nói: "Tiểu Phong, ta trước đã từ chối ngươi. . ."

"Vậy thì thế nào? Buôn bán không được phép tồn tại nhân nghĩa nha, làm cho phức tạp như vậy để làm gì? Các ngươi học văn đích thực không thông"

Lâm Cẩm Vân bị câu nói "Quan hệ rộng" của Hứa Tiểu Phong nổi lên hy vọng, cũng không rảnh để tâm hắn bắt bẻ chính mình, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, thỉnh cầu nói: "Tiểu Phong, ngươi giúp ta một chút đi. Ta và Tưởng Lan nảy sinh bất đồng lớn, nàng đi, đang trốn tránh ta. Ngươi giúp ta tìm được nàng, ta cảm kích ngươi cả đời.""

"Đừng động một chút là cả đời cả đời, nói giống như là ngươi đời này có thể gả cho ta."

"Thực xin lỗi. . . Vậy kiếp sau đi, kiếp sau ta làm nô bộc nhà người tùy ngươi sai sử."

"Tiểu Phong, ta cầu người giúp ta. Ngoại trừ bản thân ta, ngoại trừ Tưởng Lan, những cái khác ta đều có thể cho người."

Hứa Tiểu Phong thấy rõ sự khẩn thiết và chân thành trong ánh mắt của Lâm Cẩm Vân, ngực không biết vì sao lại nổi lên ghen tỵ, đột nhiên lạnh mặt nói: "Thứ ta muốn, ngươi cho không được."

Lâm Cẩm Vân gấp đến độ muốn khóc lên: "Tiểu Phong, ngươi ở lại khuyên ta là xuất phát từ hảo ý, cũng là không muốn ta sa đọa thêm nữa, đã như vậy, vì sao không làm người tốt đến cùng a? Ta quả thực không cho được ngươi cái gì, nhưng ngươi chẳng phải vừa mới nói muốn giúp ta mà không cần hồi báo đấy thôi? Cho nên ngươi là người mạnh miệng nhẹ dạ, ta biết đến, ngươi vẫn luôn là như vậy. Lương thiện của ngươi luôn luôn dùng dáng vẻ bất cần đời để biểu hiện, ngươi nhìn có vẻ như ngang bướng nhưng thật ra so với người khác thì rất chính trực.""

Hứa Tiểu Phong bị cô nói làm cho gương mặt đỏ lên, trầm mặt một hồi mới mở miệng: "Lâm Cẩm Vân, ngươi người này. . .Ta đối với ngươi thật không thể giận được.""

"Những lời này đều là lời nói tự đấy lòng của ta, Tiểu Phong, ngươi giúp ta một tay đi.""

Hứa Tiểu Phong lại nhìn chằm chằm cô một hồi, mới nói: ""Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một việc.""

"Ngươi nói."

"Phấn chấn lên cho ta, đừng có bộ dạng muốn chết muốn sống. Ngày hôm nay lão Hồ thay ngươi xin nghỉ, ngày mai đi làm cho ta. Nào có giáo viên như ngươi, chỉ biết tình tình ái ái, tâm tư không đặt trong công việc."

"Ngươi dạy rất đúng.""

""Được rồi, cứ như vậy đi. Bất quá ta nói trước, ta tận lực giúp ngươi đi tìm nàng, tìm không được ngươi cũng đừng trách ta. Nhưng ngươi ít nhất phải chống được qua hết học kỳ này, chờ nghỉ hè ngươi ở nhà thích làm thế nào liền làm thế đó."

"Hảo, ta làm được. Tiểu Phong, cám ơn ngươi còn quan tâm ta, nguyện ý giúp ta."

Hứa Tiểu Phong xua xua tay nói: "Được rồi, đừng cảm tạ. Bất quá, ngươi thật đúng là làm ta mở rộng tầm mắt."

Lâm Cẩm Vân bị lời nói của hắn làm cho lúng túng, suy nghĩ một chút rồi đáp lại: "Tiểu Phong, ta cũng gần đây mới biết được, không ai có thể khẳng định được hướng tính của mình cho đến khi gặp được người mình thực sự thích."

Hứa Tiểu Phong nặn ra một tiếng cười khổ, không nói gì thêm nữa, giúp Lâm Cẩm Vân đóng cửa lại, đi ra khỏi phòng 309.