Chương 56: Bạn cùng phòng

Nháy mắt cũng đến cuối tháng tám, nghỉ hè kết thúc, Lâm Cẩm Vân lại trở về huyện Nhất Trung.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, chờ đợi cô ở trường cũng là một cái tin tức vô cùng xấu. Trường học an bài một người bạn cùng phòng với Lâm Cẩm Vân, trước khai giảng sẽ dọn vào phòng 309.

Lâm Cẩm Vân vô pháp phản đối sự an bài của trường học, bởi vì phòng 309 vốn là phòng hai người, Tưởng Lan trước đây có thể vào ở cũng là bởi vì vừa lúc còn giường trống. Vả lại phòng này dẫu sao cũng chỉ là túc xá công nhân, không phải hoàn toàn là túc xá giáo viên, nhân viên quản lý thường mang người thân đến ở, vì vậy cũng liền mắt nhắm mắt mở, ngầm cho phép Tưởng Lan vào ở.

Nhưng năm nay tình huống lại không giống nhau.

Có ba thực tập sinh được phân đến huyện Nhất Trung thực tập, trong đó một vị tên Đinh Tuyết chính là cháu gái vợ của một vị cục trưởng cục giáo dục, có thể coi như là nhân sĩ quan trọng nạm vàng nạm bạc. Kể từ đó, vấn đề chỗ ở cho thực tập sinh chiếu theo quy định để giải quyết, riêng Đinh Tuyết trước mắt chưa có phòng, ký túc xá 309 của Lâm Cẩm Vân đương nhiên được suy xét đến.

Sau khi biết được tin tức này, Lâm Cẩm Vân cụt hứng thật lâu, nếu như có thể cô mong muốn vĩnh viễn cũng không muốn có người vào ở.

Một gian phòng nho nhỏ này chứa đựng tất cả hồi ức của cô và Tưởng Lan, tuy rằng Tưởng Lan đã đi rồi, nhưng mỗi một món đồ trong phòng này cô không cam lòng ném đi, cho dù hư hỏng, cũ kỹ, cô cũng lưu giữ như bảo vật, thường thường lấy ra nhìn.

Cô không muốn bất kỳ người nào vào ở, quấy rầy cô an an tĩnh tĩnh ở đây mà tưởng niệm người yêu.

Nhưng cuộc sống sẽ không vì nguyện vọng của Lâm Cẩm Vân mà thay đổi, nên tới đều sẽ tới.

Bạn cùng phòng chính là muốn tới.

Lâm Cẩm Vân đã thu xếp mọi thứ trước khi người bạn cùng phòng vào ở.

Cô thu hồi lò điện nhỏ, đem cái tủ sách trước kia đặt ở ban công dời về vị trí cũ.

Bởi trong phòng nhiều hơn một giá sách, muốn đem hai cái giường xê dịch trở lại vị trí ban đầu là không có khả năng. Lâm Cẩm Vân không thể làm gì khác hơn là đem hai cái giường nguyên bản đang kề sát với nhau tách ra xa một chút, cách khoảng chừng non nửa mét, ở giữa được đặt một chiếc ghế đẩu gỗ thấp chân để đặt đồ.

Tủ quần áo là dùng chung, cô tự giác dành ra một nửa không gian để cho bạn cùng phòng dùng.

Áo quần Tưởng Lan vẫn còn để lại vài món ở trong ngăn kéo, Lâm Cẩm Vân cũng không ném bỏ được, đem bọn chúng gấp cẩn thận đặt ở phía dưới ngăn quần áo của chính mình.

Nhưng cái tủ sách là cái mà Lâm Cẩm Vân đau đầu nhất. Cô không phải là người keo kiệt, nhưng không biết sao, chỉ cần vừa nghĩ tới phải đem tủ sách này chia cho người khác, cô liền khá khó chịu, khá để bụng, cũng không tình nguyện.

Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn là quyết định ích kỷ hẹp hòi một lần, đi mua cái khóa khóa lại tay nắm hai cánh tủ kiếng. Cửa gỗ tầng dưới tủ sách này đều được chạm trổ, lúc đầu không có tay nắm, khóa không được nên đành phải miễn cưỡng bỏ qua.

Lâm Cẩm Vân thu thập xong, trước khai giảng một ngày liền cố ý ở trong phòng chờ bạn cùng phòng đến.

Nhưng người cô đợi không đến, thay vào đó là ba người phụ nữ trung niên.

Ba người tự nhiên đi vào cửa, theo thứ tự là cô Đinh Tuyết, mẹ Đinh Tuyết, bác Đinh Tuyết.

Tục ngữ nói ba nữ nhân cũng là một vỡ kịch, ba vị này đứng lại ký túc xá 309, quả thực so với sân khấu kịch còn náo nhiệt hơn.

Ba người đầu tiên là hướng ký túc xá khoa tay múa chân, bình luận. Một hồi chê gian phòng chật, một hồi chê ban công nhỏ, nhìn không giống như là đến dọn nhà, ngược lại giống như là một kiến trúc sư đến đánh giá.

Ba người nhìn thấy Lâm Cẩm Vân cũng không phản ứng gì, sau khi vào cửa liền tự nhiên mà hàn huyên.

Lâm Cẩm Vân từ trong đối thoại của mấy người này có thể hiểu rõ đại thể tình huống, Đinh Tuyết lúc này còn đang ở nhà, ba người này tới trước giúp vị nhỏ nhắn xinh xắn kia đem hành lý, thu dọn đồ vật. Cũng may hành lý Đinh Tuyết cũng không nhiều lắm, đại bộ phận đều là áo quần và chăn đệm, bởi vì nàng chỉ ngủ lại đây từ thứ hai đến thứ năm, nguyên nhân giống như bác Đinh Tuyết nói, "Ở đây dùng để nghỉ chân một chút là được."

Đây đối với Lâm Cẩm Vân mà nói là chuyện tốt.

Vì vậy, một khi trong ba người có người hướng cô hỏi về chuyện ký túc xá, cô liền cố tình đem tình huống ở mức độ xấu nhất nói.

Sau khi ba người hỏi xong, đối với đầu gỗ Lâm Cẩm Vân, đối với gian phòng 309 không an toàn này đều triệt để không có hảo cảm, cũng không nguyện ý ở lâu, thay Đinh Tuyết sửa sang xong áo quần và giường chiếu liền vội vã rời đi.

Các nàng vừa đi, Lâm Cẩm Vân thở phào nhẹ nhõm, đem cây lau sàn lau lại sàn nhà đã bị ba người giẫm bẩn, sau đó lấy sổ ghi chép viết kế hoạch cho học kỳ mới.

Cô viết đến gần tới trưa, Đinh Tuyết mới khoan thai đến.

Đinh Tuyết có chìa khóa của ký túc xá, tuy không cần gõ cửa nhưng động tác đóng mở cửa cũng không kém gì gõ cửa.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Cẩm Vân thì lại nhiệt tình mà chào hỏi: "Nhĩ hảo, ta là Đinh Tuyết."

Lâm Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn nàng một chút, bình thản đáp lại: "Nhĩ hảo, ta là Lâm Cẩm Vân."

"Sau này sẽ là bạn cùng phòng, chiếu cố nhiều hơn. Đúng rồi, cái này tặng ngươi."

Đinh Tuyết nói liền đưa qua một cái hộp tinh xảo, Lâm Cẩm Vân lại không có ý định nhận, chỉ tiếp tục viết giáo án, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không cần, vô công bất thụ lộc."

Đinh Tuyết bị từ chối có chút bẽ mặt, tiếp tục duỗi tay, nói: "Gặp mặt dù sao cũng phải có quà ra mắt, nhận đi, đây chính là hàng Hương Cảng."

Lâm Cẩm Vân lần thứ hai ngẩng đầu nhìn nàng.

Đinh Tuyết thấy cô có phản ứng lúc này liền đắc ý, lại đột nhiên nghe cô dứt khoát nói: "Cảm ơn, ta không cần."

Lâm Cẩm Vân nói xong cũng quay đầu đậy nắp bút lại, thu dọn sách giáo khoa và sổ tay trên bàn, sau đó khóa kỹ ngăn kéo, đưa tay sờ lá chậu lan trên bàn, cuối cùng cầm thẻ cơm rời khỏi ký túc xá.

"Hừ, không biết nhìn hàng."

Đinh Tuyết nhìn thân ảnh rời đi của Lâm Cẩm Vân nói thầm một tiếng, đem đồ trong tay ném lên giường, giày cũng không cởi ra liền nhảy lên giường.

Lâm Cẩm Vân ăn cơm trưa xong trở lại ký túc xá, vừa vào cửa ngay cả liếc cũng không liếc nhìn Đinh Tuyết một cái mà trực tiếp đi WC thay đổi áo quần, sau khi thay xong lại lấy chìa khóa mở tủ sách, chọn lấy một quyền cầm ra.

Đinh Tuyết chú ý tới động tác này, lập tức cũng xuống giường đi tới, nàng đang buồn chán, cũng muốn chọn một cuốn đọc.

Ai biết, nàng vừa mới tới gần tủ sách một chút, chợt nghe một tiếng "Lạch cạch", Lâm Cẩm Vân đã đem cửa đóng lại.

"Ai, ngươi đừng đóng a."

Đinh Tuyết lại gần muốn mở cửa tủ ra.

Lâm Cẩm Vân biết nàng sớm muộn sẽ đưa tay hướng về tủ sách, đơn giản hỏi nàng: "Ngươi muốn xem cái gì? Ta lấy cho ngươi."

"Tự ta chọn."

Nói liền tránh khỏi Lâm Cẩm Vân, từ trên tủ sách rút một quyển tạp chí ra, tiện tay liền đem cửa tủ đóng lại.

Tiếng vang cửa kiếng làm Lâm Cẩm Vân đau lòng.

Cô rốt cuộc nhìn ra, Đinh Tuyết này chắc là một tiểu thư tiêu tiền như nước, nếu không nói rõ ràng với nàng, ngăn tủ này sợ là sớm muộn gì sẽ hỏng trên tay nàng.

Vì vậy liền mở miệng cùng nàng nói: "Đinh Tuyết, cái tủ sách này thật ra là của riêng ta. Phía dưới bên trong cửa gỗ có hai tầng, tầng thứ nhất có thể cho ngươi đặt đồ. Về phần phía trên tủ kiếng này, nếu như ngươi muốn xem sách, có thể nói với ta, ta giúp ngươi lấy. Ngăn tủ này, xuất phát từ thói quen cá nhân, ta bình thường đều khóa lại."

Đinh Tuyết nghe xong, lập tức bất mãn nói: "Của ngươi thì của ngươi, ta không cần được chưa? Nhìn quyển sách còn phải được ngươi phê chuẩn."

Đối phương bất mãn đều nằm trong dự liệu của Lâm Cẩm Vân, cô không muốn cùng Đinh Tuyết tranh chấp, liền khóa ngăn tủ, cầm sách tự nhiên dựa ở đầu giường nhìn.

Đinh Tuyết cảm thấy vừa nhàm chán vừa bứt rứt, dạo quanh một vòng thấy trên bàn học Lâm Cẩm Vân có một máy ghi âm, chỉ vào nó hướng Lâm Cẩm Vân hỏi:

"Cái này cũng là của ngươi đi?"

Lâm Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn, "Là của ta, cái này có thể cho ngươi mượn dùng, thế nhưng đừng ở lúc nghỉ trưa mà mở."

Đinh Tuyết bắt đầu nổi lên tính khí bướng bỉnh, cãi lại: "Ta hiện tại muốn nghe."

"Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa."

"Ngươi điều không phải vẫn chưa ngủ sao?"

"Ta không ngủ không có nghĩa là người khác cũng không ngủ, lầu này cách âm không tốt lắm, ngươi bây giờ mở sẽ gây ồn đến phòng sát vách."

"Hừ, không cho dùng cứ việc nói thẳng, giả bộ đạo đức cao thượng cái gì chứ."

"Ta không phải không cho ngươi dùng, nhưng phải lấy việc không gây trở ngại cho ngươi khác làm tiền đề."

Lâm Cẩm Vân sau khi nói xong những lời này liền không để ý nàng nữa, tiếp tục đọc sách.

Đinh Tuyết trong lòng nổi đóa, căm hận trừng mắt liếc nhìn Lâm Cẩm Vân, sau đó lấy túi của mình trên giường, bước chân đầy tức giận, "Thùng thùng" ba bước đi tới cạnh cửa, mở cửa rồi lại hất một cái, ra khỏi ký túc xá 309.

Tiếng đóng cửa lại là một trận rung chuyển núi rừng.

Lâm Cẩm Vân thở dài, tiếp tục bình thản ung dung mà xem sách.

Khi đến giờ làm việc buổi chiều, Đinh Tuyết rốt cục trở về, trong ngực lại ôm hộp các tông lớn.

Sau khi nàng đem thùng các-tông đặt xuống trên bàn sách liền tay không bắt đầu mở nó.

Tiếng mở khá lớn khiến Lâm Cẩm Vân phải phân thần đi nhìn rốt cuộc là cái gì.

Chỉ thấy Đinh Tuyết từ trong đó lấy ra một cái máy ghi âm mới tinh.

Lâm Cẩm Vân trăm triệu không nghĩ tới Đinh Tuyết sẽ bởi vì dỗi mà cố ý đi mua đài ghi âm mới. Nhãn hiệu này cô đã thấy qua, mẫu mới vừa ra mắt ở Quảng Đông, công hiệu và mẫu mã, rẻ nhất cũng phải hơn ba trăm.

Đinh Tuyết liếc nhìn biểu cảm hơi lộ ra vẻ khϊếp sợ của Lâm Cẩm Vân, sau đó bật nguồn máy lên, mở hộp cho băng cát-xét vào, tiếp theo liền điều chỉnh lớn âm lượng , đồng thời ngâm nga theo:

"Ngắm nhìn chú chuồn chuồn ớt bay trên bầu trời xanh, chơi đùa cùng gió đuổi theo ước mơ. . ."

Lâm Cẩm Vân biết bài hát này, Tiểu Hổ Đội << Chuồn chuồn ớt >> Cô nhíu nhíu mày, khó chịu mà từ trên giường bò dậy, vội vàng mang giày, thu thập xong bút ký và sách giáo kha, không đợi bài hát tiến vào điệp khúc liền ra khỏi ký túc xá.

Đinh Tuyết coi hành động vội vã rời đi của Lâm Cẩm Vân là một cử chỉ xấu hổ, dù sao thì máy ghi âm của Lâm Cẩm Vân vẫn là một kiểu máy cũ cách đây nhiều năm.

Nàng lại liếc nhìn chiếc máy cũ kia, khịt mũi khinh thường, đắc ý mà lắc đầu hòa theo giai điệu của bài hát.

----------"-"----------------"-"------------

Ed:

Hi! Sắp tết nhất rồi không biết mọi người sắm cho mình một chiếc người yêu chưa ha😉

Gần đây hơi bận 😥nên lặn mất một thời gian (không nhớ rõ bao lâu lun òi😅) sorry mọi người ha.

Quên nữa, mình sẽ không drop đâu và từ giờ 2 ngày/1 chương sẽ đẩy nhanh tiến độ cho xong lun. 😄😄😄