Chương 5

Đồng hồ điểm tám giờ cũng là lúc Sầm Mão nhè nhẹ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Tạ Tranh trên đỉnh đầu mình, anh ngẩn người một lát rồi lại nhắm mắt lại.

Một lát sau, Sầm Mão vươn tay ra, lén lút cẩn thận nắm lấy một cánh tay Tạ Tranh, đặt ngang lên eo mình, rồi điều chỉnh tư thế thoải mái hơn trong vòng tay kia, rồi ngủ thϊếp đi.

Tạ Tranh hình như còn đang ngủ, Sầm Mão cũng không có cảm giác xấu hổ gì khi làm chuyện này cả.

Sầm Mão cảm thấy đói một chút, nhưng anh không muốn dậy chút nào.

Não anh còn chưa tỉnh hẳn , toàn thân đều đau nhức, các cơ bắp như bị xé toạc ra, sau gáy vẫn còn tê dại, giống như tất cả thần kinh của anh đều bị quá tải cho một đêm quan hệ tìиɧ ɖu͙© quá mức.

Trong mông lung hình như anh nghe được tiếng chuông cửa, định bật mình muốn mở mắt, lại bị Tạ Tranh ôm về ngủ tiếp.

Sầm Mão chỉ cần tỉnh lại là có thể rất nhanh liền tỉnh táo, nhưng giờ anh chỉ có thể nằm yên bên cạnh Tạ Tranh trên giường.

Thật ra chính anh cũng rất thích điều này sau bao năm trong tù, ngoan ngoãn ôm vào trong vòng tay Tạ Tranh không nhúc nhích nữa.

Lúc Sầm Mão xuống giường đã là giữa trưa, phát hiện Tạ Tranh đã không còn ở trong căn hộ, không biết có phải đi làm hay không. Anh nhìn vào từng vết một trên cơ thể mình trong gương, vết bầm tím bên trong đùi đến vết bầm đáng sợ khác trên eo, thậm chí bên gò má còn lưu lại dấu răng. Sầm Mão cảm thấy có một chút ức chế, chọn áo thun cổ tròn mình thích, kéo cổ áo lộ ra xương quai xanh của mình.

Trước kia Lục Minh nói anh có khuynh hướng thích bị ngược đãi, Sầm Mão khẳng định chỉ là tham điều mới lạ thôi, Tạ Tranh ngược lại rất thản nhiên, vẫn để anh tự do bại lộ các loại vết tích tình yêu.

Nhưng Tạ Tranh trên giường bình thường phải làm Sầm Mão vất vả cầu xin, mới chịu lưu lại dấu vết trên thân thể anh. Lần này trở về, giống như một khách hàng trúng phải giải tiền thưởng lớn khi tiệm mở cửa trở lại.

Sầm Mão muốn đi ra ngoài nhưng phát hiện không có điện thoại di động, bỗng có tiếng khóa mở cửa thì anh ở trên sô pha ngồi dậy, Tạ Tranh từ bên ngoài xách một túi đồ ăn vào, nhìn thấy bộ dáng của Sầm Mão thì sửng sốt một chút.

Sầm Mão lập tức cười rộ lên, gọi tên Tạ Tranh, Tạ Tranh lãnh đạm ừ một tiếng, nghiêng người lộ ra bóng người thấp ít nhất hai mươi cm phía sau anh.

Nụ cười của Sầm Mão không kịp thu hồi, vội lao mình về hướng tới Tạ Tranh, gọi anh cuối cùng cũng trở về.

Sầm Mão nhạy bén né tránh, người Alpha nhỏ bé hoàn toàn không có mùi pheromone liền chui vào trong đống gối ôm.

"Mạc Hằng Chu." Sầm Mão lộ ra một chút khó chịu: "Sao anh còn chưa mọc răng?"

Mạc Hằng Chu với một khuôn mặt búp bê, nắm lấy hai cái chân gối ôm ngồi đối diện, hai mắt chăm chăm nhìn anh: "Lo lắng quá, mẹ em cũng rất lo lắng, nói cứ tiếp tục như vậy chỉ có thể qua Cộng hòa Đông Nam Á tìm Omega để xem mắt... Bà ấy luôn quan tâm về chủng tộc. Nhưng dù sao mấy năm nay cũng có nhiều chuyện xảy ra, cho nên anh vừa về, em liền vọt tới tìm anh."

Tạ Tranh đặt thức ăn trên bàn và nói rằng cậu sẽ đi trước. Sầm Mão nhanh chóng nhảy dựng lên, vọt tới nắm cổ tay cậu, hỏi cậu lúc trở về có thể giúp anh mua về một chiếc điện thoại mới được không.

Tạ Tranh không nói gì, nhìn khuôn mặt anh cười rất cẩn thận.

Sầm Mão cố ý đem hai chữ trở về nói một cách tự nhiên, giống như là một điều bình thường hiển nhiên.

Cách đó không xa Mạc Hằng Chu rướn cổ nhìn về phía bọn họ. Tạ Tranh cũng không cự tuyệt, nói muộn rồi chuyện này nói sau.

Sầm Mão gọi tên trước khi Tạ Tranh xoay người, tiến lên hôn vào cằm cậu rất nhanh, bảo cậu về sớm một chút.

Anh nắm lấy tay Tạ Tranh có một chút run rẩy, nghe thấy Tạ Tranh trầm mặc một lát sau cười thành tiếng nhẹ nhàng, để cho anh không cần phải như vậy.

Tạ Tranh đi rồi. Trái tim Sầm Mão đã trở lại đập nhịp bình thường, lại nhìn Mạc Hằng Chu trên sô pha, càng cảm thấy con đường phía trước xám xịt.

Hai người bắt đầu ăn thức ăn Tạ Tranh mang về, Sầm Mão nhớ tới cái gì đó, nheo mắt hỏi Mạc Hằng Chu: "Bữa cơm này không phải là cậu mời sao?"

Mạc Hằng Chu không chút khách khí: "Anh Tạ là người nhà, em cũng thường xuyên ăn thịt cậu ấy."

Sầm Mão sửng sốt: "Hai người có quen nhau sao?"

Mạc Hằng Chu mở to hai mắt chớp chớp: "Anh không biết sao?" "Biết gì?" Sầm Mão cảnh giác.

"Anh không biết thì thôi vậy." Mạc Hằng Chu miệng trống rỗng, do dự một lát mới nói: "Hai người chưa quay lại với nhau sao?"

Sầm Mão mím môi, Mạc Hằng Chu giơ đũa dừng lại: "Đừng mắng người khác."

Sầm Mão phẫn nộ ăn cơm, Mạc Hằng Chu cảm thấy thú vị nhoẻn miệng cười.

"Lục Minh nói sau khi ngươi trở về, ớt đỏ Mexico biến thành trái cà chua bi Địa Trung Hải, em nghe còn không tin." Mạc Hằng Chu quan sát Sầm Mão từ trên xuống dưới: "Mà sao lúc đó anh lại rời đi? Xuất gia niệm Phật làm lại từ đầu sao?"

"Đúng vậy." Sầm Mão có chút tức giận nhai rau: "Ngồi trong tù ba năm, lột da mặt một lần nữa để làm người."

"Em tin điều đó." Mạc Hằng Chu gật đầu: "Em thường vào Nhà tù Tân Minh thăm một người anh là sư thầy. Anh mà nói sớm thì đã cùng thầy sư thăm anh chào hỏi."

Sầm Mão theo bản năng chổng môi lên nói: "Lần sau tôi đưa cậu vào, lấy một vé tàu nhanh cho cậu."

"Hả?" Mạc Hằng Chu sửng sốt, sau đó hai mắt sáng lên: "Vậy anh đồng ý trở về cục trung tâm rồi sao?"

"Tôi có đồng ý sao?" "Tôi không có." Sầm Mão dừng lại buông đũa xuống: "Cậu cũng ngưng hỏi đi. "

"Đây không phải là lão đại bảo em đến thăm dò đâu." Mạc Hằng Chu ngượng ngùng cười nói: "Anh cũng biết em là chủ gà tây hay thẩm vấn mà, cho nên ngay từ đầu đã không định giấu anh. Hôm nay sáng sớm em đến, Anh Tạ thấy em không nói gì liền đóng cửa lại, em còn tưởng anh biết..."

Sầm Mão nghĩ đến tiếng chuông cửa buổi sáng, lúc đó anh còn quấn lấy Tạ Tranh trên giường, nhớ cậu còn bồi mình nhiều hơn.

Mạc Hằng Chu tự mình vỡ vụn: "Bây giờ tình thế không phải giống nhau sao? Tối hôm qua Anh Ba của anh rất hào phóng. Không biết sau này anh có thể trở về nhà Sầm hay không. Trong cục thế hệ thứ hai giàu có cũng đã xuất hiện không ít, nhưng nhà anh quả thật vẫn quyền lực hơn chút..."

"Tôi không về Sầm gia." Sầm Mão nhẹ giọng nói, từ đáy bát cháo hải sản vớt hàu khô ăn: "Có thể muốn đi học."

Ánh mắt Mạc Hằng Chu lại trợn tròn: "Anh đùa à? Ai đã làm bài kiểm tra viết cơ sở ICPO trong bảy năm? Cho đến nay vẫn là huyền thoại của Tổng cục! Lão đại để anh thuận lợi vào trung tâm cục, đề thi đều chuẩn bị sẵn cho anh rồi!"

Đôi mắt của Sầm Mão nguy hiểm nheo lại: "Cậu có muốn bây giờ tôi với tư cách là một công nhân nhiệt tình gọi điện thoại để báo cáo gian lận của Tống Ninh không? Và tại sao tôi phải trở lại và làm bài kiểm tra?"

"Đây không phải vì cậu muốn là được... Cũng không phải là vì biết tính cậu thẳng, ruột để ngoài da, nếu cậu muốn đi thi, thì ở nhà ôn bài trước." Mạc Hằng Chu nói: "Dù sao anh cũng phải trở về, cũng chính là một câu chuyện."

"Tống Ninh vì sao mình lại không đến được?" Sầm Mão cúi đầu tiếp tục ăn cơm: "Hôm qua không phải còn đi ngăn cản tôi sao?"

"Vậy cũng không hoàn toàn là vì ngăn cản anh, mà là..." Mạc Hằng Chu nói một nửa, lại ngập ngừng một tiếng: "Dù sao anh trở về cũng biết."

Sầm Mão suy nghĩ một lát, nói: "Tôi muốn cùng Tiểu Cửu thương lượng một chút. "

Mạc Hằng Chu hơi giật mình, cậu ta đã lâu không nghe qua có người gọi Tạ Tranh như vậy. Lúc trước Sầm Mão và Tạ Tranh nhiệt tình yêu nhau, cả đội đều biết Bá Vương Hoa Sầm Mão rốt cục cũng tìm được một người bạn trai tên là Tiểu Cửu, là học bá của một bộ phận bình thường nào đó, chỉ là không ai nghĩ tới, người kia chính là công tử trong nhà tổng trưởng bộ đồng minh mới.

Mà bây giờ, Mạc Hằng Chu nghĩ, hẳn là không có ai dám gọi Tạ Tranh như vậy đi.

"Tôi cảm thấy ..." Mạc Hằng Chu cân nhắc dùng từ: "Anh Tạ sẽ không ngăn anh trở về."

"Điều đó không nhất thiết." Vẻ mặt Sầm Mão nghiêm túc: "Mỗi ngày đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, cũng không tiện sinh con."

Chết lặng bên tai. Miệng Mạc Hằng Chu mở ra vài lượt, một lúc lâu sau mới tìm được phương thức biểu đạt phù hợp: "Anh không phải... Không thể sinh sao?"

"Không phải là cậu nói sao? Tôi trước giờ luôn chân thành mà."Sầm Mão ăn no rồi, lười biếng lăn qua lăn lại trên ghế như một con mèo, đưa tay muốn nhờ Mạc Hằng Chu đưa giúp ly trà, lại lẩm bẩm: "Nhưng hình như Tạ Tranh không thích có con như vậy, nếu tôi thật sự mang thai cậu ta lại không chịu nhận, vậy đối với đứa nhỏ như thế không công bằng lắm."

"Hai người không thảo luận kỹ về vấn đề này à?" Mạc Hằng Chu nuốt nước miếng, như thể trước đây đã từng thấy Sầm Mão đáng sợ như thế nào: "Ví dụ, bây giờ ổn định ở Tân Minh. Em thấy những người trong tổng cục trước sau gì cũng sẽ tìm tới anh, nhưng thay vì vào sinh ra tử trong lửa khói chiến tranh, thì tốt hơn là ở lại Tân Minh làm việc với một công chức bảo vệ an ninh. Hơn nữa còn có Anh Tạ... Cơ hội tiếp xúc nhiều hơn."

Sầm Mão ngước mắt lên nhìn cậu: "Cậu thật sự cảm thấy tôi không thể đi học sao?"

Mạc Hằng Chu bị nhìn ra đến mức không thể đứng dậy: "Thật ra ngày ngày học hành chăm chỉ cũng không hề khó với anh. Nếu anh thật sự quyết tâm chăm chỉ thì cũng không phải không thể. Nhưng anh... Thiên phú như vậy mà. Nếu không làm điều này, thì thật là lãng phí."

"Đương nhiên, cũng phải xem anh thích cái gì." Mạc Hằng Chu long trọng: "Mặc dù em đến là để bảo anh làm vậy thật, nhưng mà anh quyết định sao, em cũng sẽ ủng hộ."

Sầm Mão nhìn cậu ta trong chốc lát, đôi mắt xinh đẹp cong một vòng cung mềm mại: "Tống Ninh sao lại cử cậu đến, cậu thật là cáo già."

Mạc Hằng Chu không hiểu quá rõ, nhưng bỗng nhiên phúc chí tâm linh: "Anh muốn đi học, không phải là đang cho rằng Anh Tạ còn đang học, muốn trà trộn vào Binh Đại theo người à?"

Sầm Mão chớp chớp mắt, vô tội và chân thành: "Cậu nghĩ có thể không? Tôi cũng có thể hỏi anh ta một số câu hỏi về bài tập ở trường."

"Đầu tiên, Tiểu Tạ đã tốt nghiệp rồi, hiện tại..." Mạc Hằng Chu ngồi thẳng người, thay anh sốt ruột: "Thứ hai, anh đã nghe nói qua cấp bậc và cấp độ trong trò chơi chưa?"

Sầm Mão thành thật lắc đầu, Mạc Hằng Chu tiếp tục giải thích: "Chính là, với trình độ học bá của Anh Tạ, hai người có thể rất khó cùng nhau thảo luận về vấn đề học tập mà cùng một trình độ. Hoặc là anh ấy đi cùng anh về nhà, hoặc là anh bị anh ấy ngược đãi đến chết. "

Cậu học sinh ưu tú Mạc Hằng Chu tốt bụng liền kể ngay một ví dụ. Có một cậu nhóc Omega suốt ngày đều đến gặp Tạ Tranh hỏi bài. Lúc đầu còn có chút kiên nhẫn, sau luôn cảm thấy mệt mỏi vì phải suốt ngày phải giải thích những điều logic đơn giản, nhịn không được liền bắt đầu mắng người.

Sầm Mão vừa nghe vừa suy nghĩ một lát, ánh mắt trở nên có chút hung ác: "Cậu bảo tôi ngốc à, tôi nghe ra đấy."

Mạc Hằng Chu cười hai tiếng ha ha, nói chuyện một chút rồi bảo phải rời đi vì có chuyện còn làm, bảo Sầm Mão khi nào được gọi cho cậu ta.

Ngay sau khi Mạc Hằng Chu rời đi, chuyển phát nhanh đưa tới một chiếc điện thoại hoàn toàn mới.

Sầm Mão mở hộp ra, lòng lại trầm xuống, nghĩ, Tạ Tranh tối nay có thể không tới.

Anh vừa khởi động, vừa suy nghĩ có nên làm hai món ăn, buổi tối sẽ xuống lầu đưa cho Tạ Tranh. Khi mở danh bạ thấy có một số điện thoại đã được lưu.

Sầm Mão mở to mắt, nhìn những từ đơn giản này, hồi lâu mới cười ra tiếng.

Anh không nghĩ nhiều liền bấm gọi, sau một hồi chuông, đầu dây bên kia vang tiếng: "Mạc Hằng Chu đi rồi sao?"

Sầm Mão nói đúng vậy, bằng cách nào đó có chút lo lắng, hỏi: "Sao em lại đi nhanh như vậy?"

"Có một chút việc cần phải giải quyết." Tạ Tranh thanh âm ổn định, giống như không có cảm xúc gì: "Hơn nữa, không phải hai người có nhiều chuyện phải nói sao?"

"Cũng không có gì để nói, là cậu ta mới có nhiều chuyện để nói."

Một lát sau, Sầm Mão nghe thấy Tạ Tranh ừ một tiếng, ngực nhảy theo.

"Tạ Tranh." Sầm Mão thừa dịp dũng khí của mình vẫn còn ở đây, tranh giành từng giây nói: "Anh nghĩ em sẽ nuốt lời."

Tạ Tranh im lặng một lát, rất khẽ mỉm cười: "Muốn em nhận ra cái gì đây?"

Sầm Mão cũng không nghĩ tới Tạ Tranh nợ mình cái gì, hình như vẫn là anh nợ cậu tương đối nhiều, liên tục giấu diếm rồi lừa cậu, khiến anh chột dạ đến mức rất khó mở miệng.

"Sầm Mão, lúc trước hình như là anh nói, sau khi chia tay nếu có quan hệ với nhau cũng chính là trên cương vị là bạn tình."

Tiếng của Tạ Tranh trầm xuống, dán vào tai anh, Sầm Mão thật lâu không nói nên lời gì, chỉ có thể cách micro thở nhẹ.

Tạ Tranh không hề phát hiện, lại hỏi: "Cho nên, những lời này bây giờ phải coi như nào đây?"

Sau một thời gian, Sầm Mão nói: "Cũng được."

Tạ Tranh ở đầu điện thoại im lặng một lúc: "Cái gì?"

"Làm bạn cᏂị©Ꮒ cũng được." Sầm Mão nhìn chằm chằm vào chậu cây được đặt bên cửa sổ phơi nắng, vô thức gẩy bỏ giọt nước trong trên phiến lá: "Cũng không phải chưa từng làm."

Tạ Tranh không biết nghĩ cái gì, lúc mở miệng, thanh âm có chút lạnh lùng: "Sầm Mão, anh thật sự rất biết cách khiến người khác tức giận."