Chương 10: Kích đấu

"Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi!" Đệ tử mặt chữ điền kêu gào điên cuồng.

Xa xa, vài bóng người chạy tới nơi này rất nhanh, lưu quang trên người những người đó chớp động, không thua kém gì Lâm Hiên.

Tuy rằng Lâm Hiên không sợ, nhưng mà cũng không ngốc một mình đối kháng với toàn bộ Đoàn Thần Uy, ai biết được trong núi này bọn họ có bao nhiêu người, hiện tại vẫn không nên có xung đột trực diện với bọn họ.

Thân hình hắn nhoáng lên một cái, chạy xa thật nhanh.

Xuy!

Một đạo hàn mang chặn đường đi của hắn, hóa ra là đệ tử mặt chữ điền kia liều mạng chặn lại, hắn ta nhìn thấy đồng bạn tới đây, tất nhiên sẽ không để cho Lâm Hiên đi.

"Cút!" Kiếm mang trong tay Lâm Hiên hiện ra, giống như cầu vồng đâm tới, đệ tử mặt chữ điền kia kêu lên một tiếng thảm thiết, thân hình bay ngược ra ngoài.

Chỉ là một trì hoãn này để tạo cho người của Đoàn Thần Uy ở xa không ít thời gian, ba đạo thân ảnh chạy tới đầu tiên, ngăn chặn Lâm Hiên.

"Đám đả thương người của Đoàn Thần Uy, quả thật là tìm chết!" Hơi thở người đứng phía trước cường thịnh, quang mang trên người đại thịnh, vậy mà là một Linh sĩ tứ giai, những kẻ khác tu vi cũng không yếu, là Linh sĩ tam giai.

"Lâm Hiên, hóa ra là ngươi!" Một Linh sĩ tam giai có chút giật minh, sau đó cười ha hả, "Gặp ta thì ngươi có yên tâm mà chết đi!"

Linh sĩ tam giai này chính là Trương Bân, sau khi hắn ta nhìn thấy Lâm Hiên thì vô cùng đỏ mắt, hận khong thể lập tức gϊếŧ chết Lâm Hiên.

"Hải ca, tiểu tử này chính là kiếm nô mà đệ đã nói với huynh, nhất định không đừng tha cho hắn!" Trương Bân nói với Linh sĩ tứ giai kia.

"Yên tâm, người của chúng ta đều chạy tới đây rồi, cho dù là thần tiên cũng không cứu được hắn." Đệ tử gọi là Hải ca kia cười lạnh nói.

Trong lòng Lâm Hiên trầm xuống, nếu đối phương muốn bắt hắn thì hắn cũng không nương tay, ngồi chờ chết không bằng tiên hạ thủ vi cương. Hắn nhìn địa hình bốn phía một chút, trong lòng đã có chủ ý.

Hắn đột nhiên nhảy lên, kiếm hắc thiết trong tay hóa thành sao băng, chợt lóe lên.

Phụt!

Tất cả xảy ra quá đột ngột, trước đó không có một chút dấu hiệu nào, Lâm Hiên giống như tia chớp, lao tới rất nhanh.

Tên Linh sĩ tứ giai tên Hải ca kia muốn né tránh cũng không kịp nữa, trong lúc cấp bách chỉ có thể tránh chỗ hiểm. Trường kiếm xẹt qua trước ngực hắn ta, mang theo một mảnh huyết nhục.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lâm Hiên đột phá vòng vây, thân mình dẫm lên cây nhảy lên một khối đá ở phía trên, hướng tới nơi xa chạy đi.

"Đuổi theo cho ta!" Đệ tử tứ giai kia hét to, hắn ta dùng linh lực bao bọc lấy miệng vết thương, sau đó lấy ra một viên đan dược màu đỏ, nuốt vào trong miệng.

"Không thể để hắn chạy, nhìn kỹ lộ tuyến của hắn, sau đó phát tín hiệu, khıêυ khí©h người Đoàn Thần Uy, kết cục chỉ có một!"

Ba người đuổi theo Lâm Hiên, Trường Bân nhìn thấy Lâm Hiên càng ngày càng lợi hại, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là gϊếŧ chết Lâm Hiên, nếu không người xui xẻo về sau chính là hắn ta.

"Hừ, cố gắng hơn, thân pháp tiểu tử này cấp bậc thấp, tốc độ cũng không phải rất nhanh, nhất định phải đuổi theo gϊếŧ hắn!" Linh sĩ tứ giai che miệng vết thương lại, trong mắt đều là hung quang.

Tốc độ của Lâm Hiên quả thực không nhanh, dù sao hắn thi triển là bộ pháp cơ sở, có thể sử dụng bộ pháp cơ sở thi triển ra loại tốc độ này thì cũng đã làm cho người ta rất giật mình rồi.

Có điều, hắn vẫn bị đuổi theo.

Đệ tử tứ giai tên Hải ca kia giống như sói, vừa tới chính là chiêu thức mạnh nhất, hận không thể chém Lâm Hiên thành hai nửa. Trương Bân và một tên Linh sĩ tam giai khác cũng xuất chiêu rất tàn nhẫn, các chiêu đều đánh vào chỗ hiểm của Lâm Hiên.

Chiêu Thiên Ngoại Phi Tinh vừa rồi gần như đã tiêu hao một phần ba linh lực của Lâm Hiên, lúc ấy hắn cũng không muốn gϊếŧ người, chỉ là muốn cho đệ tử tứ giai kia mất đi sức chiến đấu, nếu không đối phương đã sớm chêt rồi.

Nếu thật sự gϊếŧ người, Đoàn Thần Uy kia tuyệt đối sẽ trả thù điên cuồng, không vì mấy mạng người này thì cũng vì thanh danh, Đoàn Thần Uy sẽ không bỏ qua cho Lâm Hiên, có lẽ còn sẽ kinh động tới đệ tử nội môn.

Đây cũng không phải điều Lâm Hiên muốn, mục đích của hắn là trở thành đệ tử hạch tâm, sau đó trở lại gia tộc. Hiện tại liều mạng với Đoàn Thần Uy, hắn cũng không đánh lại được.

Trường kiếm trong tay Lâm Hiên linh quang lấp lánh, giống như một thanh kiếm thiên cắt qua hư không.

Ba người bị buộc lui về sau liên tục, bọn họ không ngờ rằng kiếm thuật của Lâm Hiên lợi hại như vậy, rõ ràng là kiếm thuật cơ bản nhất mà lại có thể khắc chế bọn họ.

Trương Bân càng đánh càng sợ hãi, biến lớn không ngừng, hơn nữa truyền đến một trận năng lượng dao dộng khủng bố.

Bản năng Lâm Hiên cả kinh, linh lực trên mặt lá bùa kia dao động làm hắn phải run sợ, chỉ sợ Linh sĩ ngũ giai cũng không có loại lực lượng này.

Vèo!

Lá bùa lóng lánh liên tục, trong quang mang chói mắt, kiếm mang màu bạc của ba thanh kiếm lớn hơn nửa thước, chém tới chỗ hiểm của Lâm Hiên.

Linh lực khủng bố khiến bốn phía chấn động rung lên, phát ra từng tiếng nổ vang lên trong không trung.

Lâm Hiên phát huy tận cùng bộ pháp cơ sở, thân hình liên tục biến hóa. Hắn toàn lực vận chuyển linh lực, linh lực màu lục giống như ngọn lửa nhảy lên bên ngoài cơ thể.

Thế nhưng ba kiếm quang màu bạc này quá nhanh, giống như tia chớp. Tuy rằng Lâm Hiên toàn lực tránh né, nhưng kiếm mang vẫn ngay sát thân thể, hắn bị đánh bay như lá rụng.

Mà ba kiếm quang màu bạc kia chém trên mặt đất, trực tiếp tạo ra một hố sâu đen như mực, không ít cây cối đều bị chặt đứt.

Phốc!

Lâm Hiên gần như bị kiếm mang đánh trúng, có cảm giác giống như bị chùy thiên đập trúng, cả người khí huyết cuồn cuộn, hắn bị nội thương không nhẹ.

"Hắn bị thương rồi, mọi người lên!" Trương Bân nhìn thấy lá bùa bảo miệng của hắn không gϊếŧ chết được Lâm Hiên thì vô cùng tức giận, chỉ có thể không ngừng thúc giục đồng bạn công kích.

Tình cảnh của Lâm Hiên rất nguy hiểm, đối diện với ba người như thú dữ đánh tới.

Hắn điên cuồng vận chuyển Trường Sinh Quyết, linh lực trong cơ thể giống như sông nước, không ngừng vận chuyển trong cơ thể, chữa trị vết thương của thân thể này.

Nuốt vào một viên đan dược, thân hình Lâm Hiên đột ngột mọc lên từ mặt đất, lưu lại từng đạo tàn ảnh trong không trung, hắn hướng về nơi xa chạy đi.

Ba người không từ bỏ đuổi theo phía sau, dọc đường đi kinh động không ít dã thú, nhưng ba người cũng không quản được nhiều như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy trong ngực tức giận, không gϊếŧ Lâm Hiên thì sẽ phát điên.

"Tiểu tử, chết đi!" Ba người điên cuồng đánh tới.

Lâm Hiên giơ kiếm lên chắn.

Đột nhiên, hắn cảm thấy trong cơ thể có một trận rung động, một đóa hoa sẽ màu đen xuất hiện ở trên mũi kiếm.

Thần bí, yêu dị.

Hoa sen màu đen này giống như một đóa yêu linh thị huyết, lập tức hấp thụ toàn bộ huyết nhục của đệ tử tứ giai, chỉ còn lại miếng da người bay xuống mặt đất.

Trương Bân và một tên đệ tử khác sợ tới mắt hai mắt đều trừng lớn, hai người run run lui về phía sau.

"Ngươi, ngươi là yêu quái..."

Vèo! Lâm Hiên gần như không khống chế được, trường kiếm lại một lần nữa hướng về phía tên Linh sĩ tam giai kia. Rất nhanh, người đó đã bị hút khô.

Ầm!

Trương Bân sợ tới mức trường kiếm rơi xuống đất, hắn ta lui về phía sau liên tục, khi nhìn thấy Lâm Hiên giơ trường kiếm lên, hắn ta thình thịch một tiếng quỳ trên mặt đất.

"Đừng gϊếŧ ta!" Trương Bân dập đầu không ngừng, cả người đều run lên, hắn ta không ngờ rằng Lâm Hiên yêu dị như thế, vậy mà có thể hấp thụ tinh huyết con người, nếu biết như vậy thì có đánh chết hắn ta cũng sẽ không trêu chọc Lâm Hiên.

"Ta phát hiện ra bí mật của hắn, hắn nhất định sẽ gϊếŧ ta!" Trong lòng Trương Bân suy nghĩ không ngừng, "Trước tiên cứ xin tha, rồi sau đó tập kích hắn!" Nghĩ tới đây, hắn ra sờ trộm lá bùa khác ở trong ngực.

"Đại ca, đại gia! Đừng gϊếŧ ta!" Trương Bân không ngừng xin tha, "Không, ngài là ông nội của ta, ta là tôn tử của ngài, thả ta đi!"

Giờ phút này Lâm Hiên nỗ lực áp chết cỗ xúc động thị huyết trong cơ thể, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hoa sen màu đen kia hắn lại vô cùng quen thuộc, lúc trước phong ấn linh mạch hắn chính là hoa sen màu đen này.

Hiện tại hắn chỉ nghĩ muốn gϊếŧ người, nếu không phải Trường Sinh Quyết vẫn luôn vận chuyển thì hắn đã sớm hỏng rồi. Trong cơ thể hắn có hai cỗ lực lượng đang đánh nhau, một cỗ là Trường Sinh Quyết hình thành linh lực màu xanh lục, một cỗ còn lại là hoa sen màu đen hóa thành hắc khí, hai cỗ lực lượng này giằng co lẫn nhau, ai cũng không làm gì được ai.

"Đi tìm chết đi!" Trạng thái Trương Bân điên cuồng.

Oanh!

Lá bùa lóe lên, quang cầu chói mắt hơn của ánh mặt trời bay ra, trong nháy mắt bay tới trước mặt Lâm Hiên.

Thân thể Lâm Hiên phảng phất như biến thành một cái hắc động, lập tức hút quang cầu kia vào. Ngay sau đó, tiểu kiếm thần bí trong cơ thể run rẩy, linh lực xanh lục đại chấn, rất nhanh đã đè ép hoa sẽ màu đen kia xuống.

Lâm Hiên cũng tỉnh táo lại, hắn quyết đoán xuất kiếm, một kiếm đâm thủng yết hầu Trương Bân.

"Ngươi..." Trương Bân che yết hầu lại, đồng tử dần dần giãn ra, "Ta, đại ca ta là...."

Lời còn chưa dứt, hắn ta đã ngã xuống.