Chương 13: Lôi Động

"Trần sư huynh, ta xem xong rồi, ta muốn đổi quyển kiếm pháp Lôi Động này." Lâm Hiên đưa cuốn sách còn lại trả lại.

"Cái gì! Ngươi muốn đổi kiếm pháp Lôi Động!" Trần Đại Chính cả kinh nói.

Một vài đệ tử gần đó nghe thấy như vậy, đều mang theo một loại ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Lâm Hiên.

"Sư đệ, người vừa tới không lâu, đối với kiếm pháp Lôi Động này còn chưa hiểu rõ." Trần Đại Chính giải thích nói, "Kiếm pháp này chẳng những không trọn vẹn, mà còn khó luyện, trước kia cũng có người chọn nó, nhưng không luyện thành được, dần dà cũng không ai chọn nó nữa."

"Cho nên, sư đệ, ngươi vẫn nên đổi cái khác đi, dù sao 120 điểm cống hiến cũng không phải sổ lượng nhỏ." Trần Đại Chính khuyên can nói.

"Không ai luyện thành? Tà môn vậy sao!" Lâm Hiên sờ sờ cằm, khóe miệng nhếch lên nụ cười, "Tuy rằng Tửu gia nói đây là dị bản, có điều nghĩ đến uy lực bất phàm."

"Yên tâm đi, sư huynh, đổi kiếm pháp Lôi Động này."

"Ài!" Trần Đại Chính thấy Lâm Hiên kiên trì, thở dài lắc đầu, hắn ta lấy ra một quyển sách nhỏ hơi mỏng từ giá sách phía sau, đưa cho Lâm Hiên.

"Quy củ ngươi hiểu rồi chứ?" Trần Đại Chính hỏi.

Lâm Hiên gật gật đầu: "Ngoài ta ra, không được đưa cho người thứ hai."

Đây là quy củ của Huyền Thiên Tông, công pháp ai đổi thì người đó tu luyên, nếu như đưa cho người ngoài, một khi bị phát hiện sẽ bị môn phái nghiêm trị.

Lâm Hiên cầm kiếm pháp Lôi Động, sau đó rời đi, đúng lúc một đám đệ tử từ bên ngoài tiến vào, bọn họ không ngừng nói gì đó, sắc mặt có chút hoảng loạn.

"Nghe nói chưa, Đoàn Thần Uy có người chết ở sơn mạch Thái Hành!"

"Cái gì, ngươi chắc không?" Có người hỏi.

"Ngươi không biết sao?" Mấy đệ tử kia tiến vào nói, "Ngày hôm qua có vài tên đệ tử của Đoàn Thần Uy một đêm chưa về, hôm nay phát hiện thi thể bọn họ ở sơn mạch Thái Hành, đã bị gặm đến không còn gì, nếu không phải có ngọc bài thì căn bản không nhận ra."

"Bị yêu thú gϊếŧ!" Đệ tử vây lấy đầu tiên nói, "Gặp phải yêu thú lợi hại, xem như bọn họ xui xẻo."

Loại chuyện này phát sinh, người vui mừng nhất chính là đệ tử ngoại môn. Bọn họ không phải người của Đoàn Thần Uy, ngày thường lại chịu sự ức hϊếp của Đoàn Thần Uy, đương nhiên hy vọng Đoàn Thần Uy xảy ra một chút chuyện, ví như có người khıêυ khí©h Đoàn Thần Uy, hoặc là Chiến Tổ và Đoàn Thần Uy đánh nhau.

"Ngươi biết người chết là ai không?" Đệ tử kia thần bí hề hề nói.

Ánh mắt tất cả mọi người đều tò mò, vẻ mặt chờ mong.

Lâm Hiên đứng ở xa trầm mặc không nói, hắn biết người chết là ai, có điều hắn cũng muốn nghe xem Đoàn Thần Uy có thái độ gì với việc này.

Đệ tử kia tiếp tục nói: "Trong số đệ tử chết có một người tên là Trương Bân, tên của hắn các ngươi khẳng định chưa từng nghe qua, nhưng tên của ca ca hắn các ngươi nhất định đã nghe qua."

"Ca ca hắn là Trương Thiên!"

"Cái gì, Trương Thiên! Ngươi nói đệ đệ của Trương Thiên đã chết?" Mọi người kinh hô.

"Trương Thiên này là ai?" Lâm Hiên nhìn thấy Trần Đại Chính cũng là vẻ mặt kinh ngạc, không tự giác nhấp môi.

"Ngươi vừa mới nhập môn, không biết cũng là bình thường." Trần Đại Chính thở dài, "Trương Thiên là đệ tử nội môn, ở Đoàn Thần Uy cũng coi như là một nhân vật quan trọng, tu vi đạt tới Ngưng Mạch bát giai, hơn nữa là một trong 30 nhân vật phong vân trên bảng xếp hạng nội môn, đệ tử Huyền Thiên Tông hầu như đều đã nghe qua tên hắn."

"Không nghĩ rằng hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ, đệ đệ lại chết ở sơn mạch Thái Hành. Đoán chừng sau khi trở về sẽ trực tiếp nổi giận."

Mặt Lâm Hiên không chút thay đổi gật gật đầu, trong lòng cũng trầm xuống, hắn không nghĩ rằng ca ca của Trương Bân lại lợi hại như thế, có điều hắn cũng không hối hận, cho dù hắn biết thân phận của Trương Bân thì vẫn sẽ gϊếŧ hắn.

Lúc này, chỉ nghe thấy đệ tử kia còn nói thêm: "Đệ tử nội môn của Đoàn Thần Uy có không ít người đi sơn mạch Thái Hành, bọn họ phát hiện trên người Trương Bân có không ít vết thương bị kiếm đâm. Trong đó, trên cổ rõ ràng bị trường kiếm đâm thủng."

"Ngươi nói là hắn bị gϊếŧ trước rồi sau đó mới bị hung thú phanh thây?" Mọi người cảm thấy có chút không rõ, thế nhưng có người dám gϊếŧ đệ đệ của Trương Thiên, đây quả thực là hành vi tìm chết!

"Hiện tại trên dưới Đoàn Thần Uy đều tức giận, đang thương lượng biện pháp giải quyết, đoán chừng sẽ phát động toàn bộ lực lượng tìm kiếm hung thủ."

Trong lòng Lâm Hiên thầm than, không nghĩ rằng vẫn bị nhìn ra. Hắn chào hỏi Trần Đại Chính rồi rời đi, tình cảnh hiện tại của hắn rất nguy hiểm, mà điều duy nhất hắn có thể làm chính là có gắng hết lực tăng thực lực của mình lên.

Trên đường Lâm Hiên trở về, phát hiện tất cả đệ tử đều thảo luận chuyện này, hắn theo bản năng nắm chặt tay lại, sau đó bước đi nhanh hơn.

Trở lại trong lòng, Lâm Hiên mới thả lỏng cảnh giác, hắn chậm rãi thở hắt ra.

Tâm tình bình tĩnh lại, hắn mới mở kiếm pháp Lôi Động vừa mới đổi ra, nghiêm túc đọc từng câu từng chữ, nếu có thể luyện thành công kiếm pháp Lôi Động này, thì thực lực của hắn có thể tăng lên một mảng lớn.

Kiếm pháp Lôi Động, trọng tâm nội dung quan trọng chỉ có một chữ, nhanh!

Trong thiên địa cái gì nhanh nhất? Tia chớp! Cái gì cuồng bạo nhất? Sấm sét!

Mà kiếm pháp Lôi Động, lại có đủ tốc độ nhanh nhất và lực lượng cuồng bạo nhất, một kiếm chém ra, phong lôi động!

Lâm Hiên nhìn tới đây, không nhịn được mà gật đầu. Quả thực, lực lượng lôi điện chính là một trong lực lượng cuồng bạo nhất trong thiên địa, nếu kiếm pháp này dung nhập với loại lực lượng này thì uy lực khó có thể tưởng tượng.

Đối với kiếm nhanh, Lâm Hiên đã có lý giải bước đầu, chiêu Thiên Ngoại Phi Tinh kia của hắn, tốc độ vô cùng nhanh, đáng tiếc chỉ là quá tiêu hao linh lực.

"Không biết tốc độ của kiếm pháp Lôi Động này có thể nhanh tới mức nào?" Trong lòng Lâm Hiên có chờ mong.

Hắn tiếp tục đọc, đằng sau còn có ba chiêu thức đầu tiên, còn có một đoạn tâm pháp kiếm quyết. Tâm pháp kiếm quyết này là một bộ kiếm pháp quan trọng, chỉ khi có được tâm pháp kiếm quyết thì mới có thể phát huy được uy lực của kiếm pháp.

Lâm Hiên càng xem càng mê mẩn, nội dung trên kiếm pháp Lôi Động này làm cho tầm mắt hắn trống trải rất nhiều. Hiện tại hắn cũng biết vì sao rất nhiều người đều luyện không thành, đơn giản chỉ có một chữ nhanh, không phải trong một thời gian ngắn là có thể luyện thành.

Giống như Thiên Ngoại Phi Tinh của Lâm Hiên, cũng phải luyện ba năm mới có hiệu quả như hôm nay.

Hơn nữa, kiếm pháp Lôi Động này không chỉ có nhanh, mà còn khống chế cỗ lực lượng cuồng bạo kia.

"Ngươi xem xong rồi?" Giọng nói của Tửu gia vang lên, "Có muốn ta chỉ điểm một chút cho ngươi không?"

Lâm Hiên vẫn không thể thích ứng được với vị đại thúc Tửu gia xuất quỷ nhập thần này, có điều khi hắn nghe thấy hai chữ chỉ điểm thì lập tức trên mặt nở nụ cười.

"Nếu tiểu gia hỏa thần bí này dám tự xưng là Kiếm Tuyệt, vậy thì ở trên trình độ kiếm đạo nhất định là bất phàm, nếu được hắn chỉ điểm, như vậy tốc độ tu luyện có thể tăng cao." Trong lòng Lâm Hiên thầm nghĩ.

"Đại thúc Tửu quỷ, ta cần ngươi chỉ điểm!" Lâm Hiên cười hì hì nói.

"Dựa theo tính cách của ngươi, hẳn là trước đó sẽ hoài nghi rồi sau đó cự tuyệt chứ." Tửu gia âm dương quái khí nói.

"Hắc hắc, có tiện nghi không chiếm thì đúng là đồ ngu!"

Tửu gia nghe xong cười to: "Tiểu tử ngươi, rất hợp với tính tình của ta!"

Có điều hắn ta rất nhanh đã phản ứng lại, không vui nói: "Ngươi vừa rồi nói cái gì, ai là Tửu quỷ?"

Lâm Hiên sửng sốt, thầm nghĩ người này phản ứng chậm quá, có điều ngoài miệng hắn lại ca ngợi nói: "Ngươi nhất định là nghe lầm rồi, ta nói người là thánh hiền trong rượu, kiếm tiên trong người, ngài chính là rượu kiếm tiên!"

"Ân! Lời này ta thích nghe." Trong lòng Tửu gia rất cao hứng, hắn ta gào lên nói: "Tiểu Hiên Tử, ta hết rượu rồi, cho ta một ít rượu ngon đi."

Lâm Hiên: "..."

"Ta muốn linh quả ngàn năm để ủ thành rượu ngon, còn muốn tiên đằng vạn năm." Tửu gia bắt đầu nói ra yêu cầu.

"Ngài còn chưa tỉnh ngủ sao." Lâm Hiên che đầu lại thống khổ nói, "Trên người ta nghèo tới nỗi một khối linh thạch cũng không có, làm sao có thể cho ngươi linh quả ngàn năm?"

Giọng nói lười biếng của Tửu gia bay ra: "Vậy ta cũng không dạy được, ngươi tự mình nghiên cứu đi, chúc ngươi thành công!"

Lâm Hiên: "....."

Một lúc lâu sau, đột nhiên Lâm Hiên bùng nổ: "Đại gia ngươi, khen ngươi là rượu kiếm tiên, thật sự nghĩ mình là tiên à! Có tin ta đuổi ngươi ra ngoài ngay bây giờ không!"

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, Tửu gia không có bất kỳ phản ứng gì.

"Xem như ngươi lợi hại, ta đi tìm linh quả cho ngươi!" Lâm Hiên cắn răng nói.