Chương 2: Ngươi, lại đây!

"Đệ tử Lâm Hiên bất hiếu, liên tục phạm vào gia quy, hiện tại tước đi danh hiệu thiếu chủ, trực xuất khỏi phủ Kiếm Trì!"

"Hừ! Ngươi như thế nên sớm bị trục xuất đi, lưu ở chỉ khiến mặt mũi của phủ Kiếm Trì chúng ta mất hết!"

"Ngộ tính cao thì có ích lợi gì, không đánh thông linh mạch, đến đánh rắm cũng không bằng!"

"Đúng, một phế vật không đánh thông linh mạch, vậy mà để hắn làm chủ thiếu phủ, thật sự là buồn cười!"

Trào phúng vô tận, những lời chửi rủa giống như con mãnh thú và dòng nước lũ bao phủ lấy Lâm Hiên...

"A...."

Đột nhiên Lâm Hiên mở to mắt, ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh trên người túa ra liên tục. Ánh nắng sáng sớm từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, mang theo một tia ấm áp, kéo hắn về hiện thực.

"Lại là ác mộng này." Lâm Hiên cười khổ một tiếng. Lúc hắn còn rất nhỏ đã hiện ra thiên phú võ học kinh người, một vài võ công hắn chỉ xem một lần đã có thể luyện được ra hình ra dạng, tất cả mọi người đều nghĩ hắn là thiên tài võ đạo, kỳ vọng rất lớn vào hắn.

Thế nhưng, ngược lại làm mọi người giật mình là, hắn căn bản không đánh thông linh mạch.

Võ giả chỉ có linh lực tụ tập tu luyện ở trong cơ thể, khai thông linh mạch trong cơ thể thì mới có thể đạt được lực lượng càng cường đại hơn, nhưng mà Lâm Hiên làm thế nào cũng không thể đánh thông linh mạch.

Cho nên, Lâm Hiên bị gia tộc ruồng bỏ.

Gương mặt nhăn lại, hắn mở chăn ra đi xuống giường, cầm lấy ấm nước ở trên mặt bàn súc miệng.

Đây là một gian phòng nhỏ đơn sơ, trong phòng chỉ có chiếc giường gỗ và một cái bàn đã cũ, Lâm Hiên cầm áo tang vải thô, mới bị rách thủng một nửa, chợt nghe thấy cửa phòng "Binh" một tiếng, bị người ta đá văng ra.

Người đầu tiên vào phòng chính là thiếu niên áo trắng tên Trần Phong kia, ở phía sau còn có mười mấy người nữa. Hắn ta thần thái cao ngạo nói: "Tiểu tử, đi cùng chúng ta một chuyến!"

"Các ngươi có chuyện gì?" Lâm Hiên chậm rãi mặc quần áo, lạnh lùng nói.

"To gan, ngươi chỉ là một kiếm nô nho nhỏ mà dám vô lễ như thế!" Trần Phong loảng xoảng một tiếng, rút bảo kiếm ra, kiếm phong lạnh như băng chỉ vào Lâm Hiên, ẩn ẩn phát ra một cỗ sát khí.

Cảm nhận được sát ý trên trường kiếm truyền đến, Lâm Hiên không tự chủ được sờ kiếm hình điếu trụy đang đặt trên cổ hắn, đó là thanh kiếm phụ thân trước khi chết đã cho hắn, bên trong còn lưu lại linh lực nhất định, là để lại bảo mệnh cho hắn.

Sờ hình điếu trụy một lúc, lòng Lâm Hiên tĩnh lặng, đối phương là Linh sĩ nhị giai, nếu thật sự muốn gϊếŧ hắn thì hắn liều chết cũng muốn kéo theo một người làm đệm lưng!

Nhìn thấy Lâm Hiên không sợ tới mức run rẩy giống như kiếm nô khác, đệ tử áo trắng này có chút ngoài ý muốn, Trần Phong lại tức giận, ngay cả một kiếm nô cũng không sợ hắn, nếu chuyện này bị truyền ra, hắn còn lăn lộn như thế nào?

"Được rồi, Trần Phong! Đừng quên mục đích của chúng ta, chậm trễ thời gian ngươi chịu trách nhiệm được không?" Thiếu niên đi đầu kia ngăn cản Trần Phong đang nổi giận.

"Tiểu tử, theo chúng ta đi, có việc cần ngươi làm." Thiếu niên đi đầu tên Trương Bân lạnh giọng nói.

Lâm Hiên liếc mắt nhìn kiếm nộ đi theo bọn họ, trong lòng thầm nghĩ: "Hảo hán không ăn mệt trước mắt, đi theo bọn họ trước, ta thật muốn nhìn xem bọn họ muốn làm cái gì!"

Khuôn mặt không chút thay đổi gật đầu, Lâm Hiên đi qua.

Trần Phong nhìn Lâm Hiên đi vào đội ngũ, trong lòng cười lạnh một tiếng: "Ta chờ xem nhìn ngươi chết như thế nào!"

Thiếu niên đi đầu tên Trương Bân vung bàn tay to lên, nói: "Tất cả mọi người đi theo ta!" Đoàn người rất nhanh đi về phía rừng rậm phụ cận Huyền Thiên Tông.

Huyền Thiên Tông là một trong ba tông của Vân Châu, nằm ở bên ngoài sơn mạch Thái Hành, đệ tử nội môn thường xuyên đi vào trong núi săn thú hái thuốc, nhưng cũng chỉ ở bên ngoài mà thôi. Trong sơn mạch Thái Hành, nơi nơi đều là dã thú hung mãnh, càng đi vào trong càng nguy hiểm, nếu không có thực lực đi vào trong đó cũng chỉ có thể chịu chết.

Lâm Hiên đi theo đệ tử áo trắng này đi đến trước một cái động trong ngọn núi, xung quanh cỏ dại mọc thành bụi, dây leo quấn quanh, ở cửa động có một gốc cỏ linh chi màu đỏ rực, giống như một ngọn lửa đang cháy.

Khi đệ tử áo trắng này nhìn về phía cỏ linh chi, trong mắt đều là vẻ tham lam, điên cuồng nuốt nước miếng. Trong lòng Trương Bân kiềm chế kích động nói: "Tất cả kiếm nô nghe đây, trong sơn động kia có một con rắn nhỏ, các ngươi dụ nó ra, dụ càng xa càng tốt."

""Nếu thất bại, hoặc là có ai muốn chạy trốn, ta sẽ là người đầu tiên gϊếŧ hắn!" Nói tới đây, đột nhiên ánh mắt hắn ta cứng lại, trên người phát ra một cỗ hơi thở mạnh mẽ.

Trong lòng Lâm Hiên trầm xuống, thầm mắng một tiếng đáng chết, bọn người kia muốn lợi dụng bọn họ dụ mãnh thú đi, sau đó bọn họ dễ dàng hái cỏ linh chi Chu Hỏa kia, chỉ là mãnh thú dễ dụ như vậy sao?

Hương khí của cỏ linh chi Chu Hỏa này phát ra, hắn đứng cách xa như vậy cũng có thể ngửi thấy được, huống chi là dã thú khác. Thế nhưng không chỉ có một con sẽ đến, thậm chí phụ cận này đều tính mịch đến đáng sợ, có thể nghĩ sơn động kia có bao nhiêu mãnh thú cường đại.

Lâm Hiên không phải là kiếm nô bình thường, hắn từng là thiếu chủ của phủ Kiếm Trì, kiến thức rộng hơn những người khác, đệ tử áo trắng này rõ ràng muốn dùng tính mạng của kiếm nô để đổi lấy cỏ linh chi Chu Hỏa kia.

"Ngươi, đi lên trước đi!" Vẻ mặt Trần Phong cười lạnh chỉ về phía Lâm Hiên, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức.

"Mẹ nó!" Trong lòng Lâm Hiên thầm mắng, rất không tình nguyện bước lên phía trước, hắn lại một lần nữa cảm nhận được nỗi thảm thương khi không có thực lực, ngay cả vận mệnh của chính mính cũng bị người khác nắm trong tay, loại tư vị này chỉ có trải qua mới có thể biết được có bao nhiêu thê thảm!

"Ngươi để ta chịu chết, ta sẽ khiến cho các người không thể hái được cỏ linh chi Chu Hỏa!" Lâm Hiên không ngừng quan sát bốn phía, suy nghĩ làm sao để phá hư kế hoạch của những người này.

"Phong ca, tiểu tử kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Có đệ tử hỏi.

"Yên tâm đi, một tiểu kiếm nô có thể làm ra được chuyện gì?" Vẫn là chuẩn bị thật tốt để hái cỏ linh chi Chu Hỏa đi! Trần Phong cười nói.

Mười một tên kiếm nô cẩn thận đi tới sơn động, càng tới gần sơn động thì hơi thở nguy hiểm kia càng dày đặc, Lâm Hiên cảm giác được lông tơ trên người mình đều dựng hết lên.

Mùi hương của cỏ linh chi Chu Hỏa kia càng ngày càng đậm, đồng thời, trong sơn động cũng bay ra một mùi tanh hôi. Khi cách sơn động còn có năm thước, trong lòng Lâm Hiên đột nhiên run lên, trực giác trời sinh làm cho hắn cảm thấy một mối nguy hiểm rất lớn, trong nháy mắt hắn nhảy sang bên một.

Trong nháy mắt khi Lâm Hiên nhảy lên, một đạo hồng ảnh như tia chớp bay ra, xuyên thủng mấy người ở phía trước, máu tươi phun ra, bay lên không trung.

Một cái đầu rất lớn chui ra từ trong sơn động, cái đầu lớn như vậy, ánh mắt xanh biếc kia làm đầu người ta tê dại, ánh sáng sắc bén sâu kín.

"Mẹ nó! Đây là con rắn nhỏ?" Lâm Hiên há mồm mắng to, trong lòng hận đám người Trần Phong tới cực điểm.

Không cần người khác phân phó, kiếm nô này nhanh chân bỏ chạy như gió, chạy trốn thật xa. Đại xà mắt bích kia kéo thân mình rời khỏi sơn động, cái lưỡi màu đỏ tanh nồng giống như thanh kiếm, lập tức xuyên thủng tên kiếm nô gần nhất.

Lâm Hiên cũng không có dừng lại, xoay người bỏ chạy, hắn không chạy về nơi trống trải, mà là chui vào rừng rậm. Đám người Trương Bân cũng không rảnh lo hắn, một lòng thầm nghĩ về cỏ linh chi Chu Hỏa kia, vài người đã sớm lặng lẽ tiến tới phụ cận sơn động.

Đại xà mắt bích kia chườn ra khỏi sơn động, thân mình dài chừng hơn mười thước, nó rất nhanh bò về phía kiếm nô ở phía trước, cái miệng như bồn máu kia đã sớm há to ra.

Trương Bân nhìn đám người dụ đại xà rời xa sơn động, vội vàng chạy về phía cỏ linh chi Chu Hỏa, thân hình vài ngày khẽ động, rất nhanh đã tới cửa sơn động.

Lâm Hiên cũng không có rời đi, mà là tìm một nơi an toàn trộm quan sát, hơn nữa suy nghĩ mọi chuyện từ đầu tới giờ, sau khi đám người Trương Bân này trở về khẳng định sẽ tìm hắn gây phiền toái, đến lúc đó hắn căn bản không ngăn được.

Hắn còn chưa suy nghĩ xong thì chỗ sơn động kia đã xảy ra kinh biến, đại xà mắt bích cảm giác được phía sau có người đánh chủ ý lên cỏ linh chi Chu Hỏa, đuôi rắn to như dòng nước lũ quét tới, hơn nữa buông tha cho kiếm nô chạy trốn, một đôi mắt xà xanh biếc nhìn chòng chọc đám người Trường Bân.

Bính!

Đuôi rắn như dòng nước mạnh đập xuống mặt đất, nhất thời đánh nát cả mặt đất, đám người Trương Bân đều né tránh, cỏ linh chi Chu Hỏa kia cũng bị ném lên giữa không trung.

"Súc sinh này điên rồi!" Trương Bân bị dọa đến gương mặt nhỏ xám ngắt, thân mình không ngừng lùi về phía sau, cỏ linh chi Chu Hỏa rơi xuống được một đệ tử khác bắt được.

"Bân ca, nhận lấy!" Đệ tử kia hô tô nói.

Vừa mới dứt lời, chỉ thấy một bóng bên hiên lên, đuôi rắn của đại xà mắt bích trực tiếp đập tên đệ tử kia, đánh bay hắn ta ra.

"Đi!" Trương Bân quát to, đệ tử áo trắng này đều trốn vào rừng rậm, hận trên người không thể mọc thêm cánh.

Lâm Hiên cách đệ tử bị đánh bay này rất gần, hắn nhìn cỏ linh chi Chu Hỏa trong tay người này, cắn răng một cái, chạy tới bắt lấy cỏ linh chi Chu Hỏa.

"Hừ! Là kiếm nô kia! Tiểu tử, giao cỏ linh chi Chu Hỏa ra đây!" Trần Phong ở phía sau gầm rú nói.

Oanh!

Cây cối xếp thành hàng ngã xuống, thân mình đại xà mắt bích kia rất lớn bò vào bên trong rừng rậm, truy đuổi điên cuồng đám người Trương Bân và đám người Trần Phong.

Lâm Hiên không chút do dự, đặt cỏ linh chi Chu Hỏa vào trong ngực, xoay người bỏ chạy. Đầu tiên đám người Trương Bân để hắn đi chịu chết, giờ lại còn muốn gϊếŧ hắn, hắn sao có thể giao ra cỏ linh chi Chu Hỏa!

Vừa rồi hắn quan sát tình hình đường lối xung quanh, đã nghĩ sẵn con đường để chạy trốn, hiên tại trong tay có cỏ linh chi Chu Hỏa, Lâm Hiên lại chạy nhanh, hắn ở trong rừng không ngừng suy nghĩ, có vài lần thiếu chút nữa bị người phía sau đuổi kịp.

"Hừ!" Trong mắt Trương Bân kia hiên lên một tia sắc lạnh, trường kiếm trong tay rút ra chém về phía Lâm Hiên, đồng thời vài tên đệ tử trên người đều nổi lên hào quang, vọt tới chỗ Lâm Hiên.

Lâm Hiên vội vàng thúc dục kiếm hình điếu trụy kia, mượn linh lực ở bên trong, tốc độ lại tăng vọt. Tốc độ của Lâm Hiên làm cho mọi người kinh hãi, bọn họ không thể tưởng tượng được một kiếm nô Linh đồ tam giai lại có tốc độ nhanh như vậy.

"Bạo khí trảm!" Trương Bân hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay chém ra, mang theo tiếng nổ bạo động vang lên, Lâm Hiên chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến một cỗ mạnh mẽ, đánh bay hắn ra.

Thân hình hắn lăn quay trên mặt đất vài vòng, lúc này thân hình mới ổn định lại, mà đám người Trương Bân còn cách hắn không đến hai thước, mũi kiếm lạnh lẽo của trường kiếm bao phủ lấy hắn.

Hắn căn răng một cái, lấy cỏ linh chi Chu Hỏa ra nuốt vào trong miệng, điên cuồng thúc dục kiếm hình điếu trụy, chuẩn bị liều chết một phen.

"Tiểu tử, ngươi muốn chết!" Đám người Trương Bân nhìn thấy Lâm Hiên nuốt xuống cỏ linh chi Chu Hỏa, tức muốn nổi điên, hận không thể lập tức gϊếŧ hắn.

Mà đại xà mắt bích thấy một màn như vậy cũng phát ra một tiếng kêu phẫn nộ, toàn thân như một ngọn núi nhỏ bò với tốc bộ cực hạn tới đây, đánh đổ toàn bộ cây cối trên đường. Đám người Trương Bân bị đánh bay, ngay cả Lâm Hiên cũng bị cỗ lực đạo rất lớn đánh bay lên không trung.