Chương 4: Tập kích trong đêm

"Tay của ta!" Trần Phong bị đau mà hoảng sợ kêu lên, cánh tay phải của hắn bị rạch một lỗ hổng rất sâu, có chỗ còn có thể nhìn thấy xương cốt.

"Sao có thể như vậy?" Đám người Trương Bân cũng không đuổi theo, một kiếm vừa rồi rất quỷ dị, hơn nữa hơi thở trên người Lâm Hiên cũng không phải là Luyện thể tam giai.

"Chẳng lẽ hắn ẩn giấu thực lực?" Trương Bân nghi hoặc, "Cũng có thể là tác dụng của cỏ linh chi Chu Hỏa kia, làm cho hắn đột phá tới cảnh Ngưng Mạch, máu của ngươi, ta chắc chắn lấy rồi!"

"Hai người các ngươi mau đưa hắn quay về tông môn!" Trương Bân phân phó nói.

Hai người kia đỡ lấy Trần Phong đi về phía Huyền Thiên Tông, Trương Bân đi ở phía sau, ánh mắt chớp động, không biết đang suy nghĩ cái gì.

..........

Lâm Hiên chạy nhanh một mạch, rốt cục cũng về tới phòng nhỏ của mình, hắn đóng cửa phòng lại, bản thân cố gắng bình tĩnh lại.

Nói thật, uy lực của một kiếm vừa rồi có chút ngoài dự đoán của hắn, một chiêu kiếm này cũng là phụ thân dạy cho hắn, bảo hắn tu luyện thật tốt.

Đừng nhìn thấy chiêu kiếm này bình thường, thế nhưng lúc thi triển uy lực vô cùng, chỉ có điều cũng chỉ có một chiêu, hơn nữa một chiêu này cũng tiêu hao không ít linh lực, gần như tiêu hao hết một phần ba.

Nghĩ đến linh lực, Lâm Hiên lại kích động, nhiều năm như vậy, rốt cục hắn cũng có thể tu luyện rồi, hắn không khỏi nghĩ tới tiểu kiếm kia trong cơ thể, đúng là tiểu kiếm này giúp hắn có thể đả thông linh mạch, đồng thời cũng giúp hắn đột phá lên tiên cảnh mới, có thể có được nội thị thần thông.

Tiểu kiếm kia không phải được đúc bằng kim loại, cũng không biết là chất liệu gỗ gì, toàn thân trường kiếm dài màu ngọc lưu ly, bên trên có linh lực không ngừng tràn ra, Lâm Hiên thử tiếp xúc với nó, không có kết quả gì.

Nhìn thấy không có phản ứng, Lâm Hiên dứt khoát không quan tâm nó nữa, mà tính toán lợi dụng dược tính của cỏ linh chi Chu Hỏa còn lại, tiếp tục tu luyện.

Hắn từng là đệ tử của phủ Kiếm Trì, tuy rằng trước kia là phế vật, không có cơ hội tiếp xúc với sách võ học, nhưng hắn được học huyền công gia truyền hoàn chỉnh từ phụ thân. Công pháp của gia tộc chính là công pháp huyền giai, uy lực vô cùng lớn.

Hai tay Lâm Hiên kết ấn, dựa theo công pháp gia truyền vận chuyển linh lực, chỉ là vừa mới thi triển thì toàn thân tiểu kiếm màu ngọc lưu ly kia trong cơ thể chấn động, đánh xơ xác linh lực kia.

"Ân?" Lâm Hiên sửng sốt, lại kết ấn vận chuyển, phát hiện tiểu kiếm màu ngọc lưu ly kia hình như cố ý ngăn cản hắn luyện công.

"Chẳng lẽ kiếm này có linh trí?" Lâm Hiên không ngừng chú ý, đây chính là không cho hắn tu luyện.

"Ta nói này, ngươi không cho ta luyện công pháp gia tryền, chẳng lẽ ngươi có công pháp tốt hơn?" Lâm Hiên nói thầm.

Tiểu kiếm màu ngọc lưu ly kia dường như nghe hiểu lời Lâm Hiên nói, thân thể ong ong vang lên, tạo thành một mảnh kim quang. Mỗi một đạo kim quang đều là một tia ánh sáng màu vàng của tiểu kiếm, tiểu kiếm này hóa thành một đống ký hiệu kỳ lạ, chui vào trong đầu hắn.

"Trường Sinh Quyết?"

Tiểu kiếm màu ngọc lưu ly này lại cho hắn một công pháp Thiên giai! Lâm Hiên hơi dại ra, hắn rất nhanh đã đọc Trường Sinh Quyết này, tên này nghe cũng rất khí phách, hơn nữa bên trong trình bày một số nội dung cao minh hơn nhiều so với công pháp gia truyền của hắn.

Dù sao tiểu kiếm này cũng không cho tu luyện công pháp khác, hơn nữa còn cấp cho hắn công pháp Trường Sinh Quyết còn tốt hơn. Lâm Hiên quyết định tập trung, hai tay kết ra thủ ấn kỳ lạ, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, dựa theo khẩu quyết toàn thân vận chuyển linh lực.

Linh lực màu vàng ở linh mạch chạy bên trong, mỗi một lần tuần hoàn thì linh lực kia bèn mạnh mẽ chia ra, ở nơi linh mạch xung quanh, lại có vô số các tiểu kinh mạch nối liền nhau, đưa linh lực đi khắp toàn thân.

Lâm Hiên lại một lần nữa vận chuyển huyền công như vậy, linh lực kia không ngừng lớn mạnh, dược lực giấu ở trong cơ thể cũng bị kích phát đi ra, dần dần hội tụ cùng một chỗ với linh lực thông qua kinh mạch rất nhỏ này, nhằm về phía linh mạch thứ hai.

Oanh!

Linh mạch thứ hai được mở ra, giống như Giang Khẩu vỡ đê, linh lực vô tận mạnh mẽ tiến lên, liên tục rửa sạch thân thể của Lâm Hiên, một ít tạp chất bị bài tiết ra khỏi cơ thể, giúp Lâm Hiên tẩy trừ sạch sẽ.

"Không ngờ rằng chỉ tu luyện nửa ngày đã đạt tới Ngưng Mạch nhị giai, hiện tại ta cũng là linh sĩ nhị giai." Thân thể Lâm Hiên phát ra hào quang nhàn nhạt, lực lượng tràn ngập trong cơ thể.

"Loại thực lực này khẳng định có thể thông qua khảo thí ngoại môn, nhưng khảo thí nội môn nghe nói vô cùng khó, hầu như cả trăm dặm mới tìm được một người, thật không biết phải đạt tới cảnh giới gì mới có thể thông qua."

Lâm Hiên cảm thán một tiếng, lại bắt đầu tu luyện Trường Sinh Quyết, hiện tại hắn thiếu nhất chính là thời gian, cho nên mỗi một phút hắn cũng không muốn lãnh phí.

Ban đêm dần buông, bầu trời giống như bị một miếng vải đen bịt kín, có chút âm trầm. Ánh trăng bị tầng mây che giấu, đầy sao trên trời cũng núp vào đó.

Trong thiên địa, cuồng phong gào thét, rừng cây bị gió thổi phát ra âm thanh "ô ô", cửa gỗ nhỏ màu nâu phát ra tiếng kêu "kẽo kẹt, kẽo kẹt".

Lâm Hiên mở to mắt, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí. Hắn đứng dậy, nhìn mây đên đầy trời ngoài phòng, rất nhanh đóng cửa gỗ nhỏ lại.

Hiên tại thân phận Lâm Hiên vẫn là kiếm nô, nơi ở cũng là ngọn núi hẻo lánh không người, xung quanh ngoại trừ Lâm Hiên thì cũng không có nhà nào khác.

Ầm ầm ầm!

Đột nhiên trên bầu trời sấm sét nổ vang, khiến cho màng nhĩ người ta run lên, Lâm Hiên nhìn trời đất bên ngoài xuyên qua cửa sổ, có chút cảm khái nói: "Lực lượng thiên địa vẫn là thần bí nhất, khi nào thì ta mới có thể đạt tới trình độ vung tay là có thể dời non lấp biển đây?"

Trong thiên địa lại chơt lóe. Ngay sau đó, tiếng ầm ầm lại vang lên, vào lúc này, trong lòng Lâm Hiên nhảy dựng lên, hắn rất nhanh ngồi xổm xuống.

Sưu!

Một mũi tên bay sượt qua đỉnh đầu hắn, thậm chí hắn có thể cảm nhận được hàn ý từ trên mũi tên kia.

Nếu không phải hắn đã đột phá tới cảnh Ngưng Mạch nhị giai, thính lực, thị giác và cảm giác trở lên nhạy bén, một mũi tên này cũng có thể lấy mạng của hắn!

Lâm Hiên núp ở dưới cửa sổ, rất nhanh đã đoán được đám người Trương Bân hạ thủ, về phần bao nhiêu người thì hắn cũng không biết.

Mạnh hϊếp yếu, đây là cách sinh tồn của thế giới này. Lâm Hiên đã sớm biết điều này, hiện tại hắn lẳng lặng chờ, toàn thân vẫn không nhúc nhích, địch nhân ở bên ngoài hẳn là sốt ruột hơn so với hắn, dù sao thì thời tiết bên ngoài quá kém.

Môn quy của Huyền Thiên Tông nghiêm ngặt, cho phép đệ tử tranh đấu nhưng không được xuất hiện gϊếŧ người, cho dù là kiếm nô, cũng không thể tùy tiện gϊếŧ chết. Nhưng nếu ra khỏi Huyền Thiên Tông, tiếp vào rừng sâu, vậy thì tùy ý.

Ngày thường, hẳn là không ai dám động thủ ở trong tông, nhưng hôm nay mưa to, cũng cấp cho một hoàn cảnh gϊếŧ người vô cùng tốt.

Lâm Hiên nắm chặt trường kiếm, tập trung tinh thần cao độ, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Quả nhiên, không lâu sau, cửa gỗ kia kêu ầm ầm một tiếng, một bóng người tiến vào rất nhanh.

Lâm Hiên bắt lấy người đó nắm xuống dưới đất trong nháy mắt, đâm một kiếm như ngôi sao xẹt qua, người này không ngờ rằng một kiếm này lại xảo quyệt đến thế, chỉ có thể cuống quít giơ kiếm lên chắn.

Keng!

Hai thanh kiếm giao nhau phát ra tia lửa, linh lực của người này rõ ràng thâm hậu hơn so với Lâm Hiên, kiếm của Lâm Hiên đâm lệch một bên, nhưng vẫn tạo thành một vết thương.

Thân ảnh kia kêu lên một tiếng đau đớn, rất nhanh lùi về phía sau, thúc dục linh lực bao vây miệng vết thương lại, sau đó cẩn thận nhìn chằm chằm vào Lâm Hiên.

"Trương Bân, ta biết là ngươi, không cần phải che giấu nữa!" Lâm Hiên lạnh lùng nói.

"Hừ, nếu đã biết thì ngoan ngoãn đi theo ta!" Trương Bân dữ tợn nói.

"Ngươi đã bị ta đâm bị thương, còn nói mạnh miệng! Kêu tất cả bọn họ đều xuất hiện đi!" Lâm Hiên đã chuẩn bị tốt.

"Gϊếŧ ngươi mà còn phải gọi người khác? Vừa rồi là ta sơ sẩy, cho ngươi đánh lén thành công, lần này ta xem ngươi làm thế nào!"

Trương Bân cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay run lên, kiếm pháp lưu vân linh động xuất ra, để lại một bóng kiếm trên không trung, bao phủ Lâm Hiên ở trong đó.