Chương 19.2: Vừa là em trai vừa là một người đàn ông.

“Tôi rất thích chị.”

Lăng Tư Nam hắng giọng: “Tôi biết cậu thích tôi. Nếu như ngay cả em trai mình cũng không thích mình thì tôi chính là một người chị thất bại.”

Lăng Thanh Viẽn nhắm mắt và hôn lên vành tai cô bằng đôi môi của mình.

“Hừm.” Lăng Tư Nam nghiêng đầu che giấu cảm xúc, “Thanh Viễn, đừng làm thế nữa.” Cô giơ tay còn lại đẩy hắn ra, “Tôi phải nói bao nhiêu lần thì cậu mới nghe.” Lăng Tư Nam biết rằng cô không thể chống lại em trai mình chút nào.

Tay của Lăng Thanh Viễn chạm vào gấu áo đồng phục học sinh của cô.

“Tôi thích chị lắm…” Hắn cắn tai cô khẽ thở dài, “Tôi thích lỗ tai của chị…”

Lăng Tư Nam rùng mình, cắn chặt môi dưới, suýt chút nữa đã quên lật miếng sườn rán vàng.

“Tôi thích vòng eo của chị.”

Hai tay cô chống cự đẩy hắn, nhưng bây giờ Lăng Thanh Viễn lại có hai cái tay đều tự do, cô chỉ có một cái.

"Hahaha ..." Lăng Tư Nam không nhịn được cười, "Đừng chạm vào, đừng chạm vào, rất ngứa -"

Lăng Thanh Viễn không mở mắt, nghe tiếng cô cầu xin thương xót, hắn liền đưa tay đến chạm vào rốn cô, tạo thành một vòng tròn.

Cô cắn môi đứng dậy, đẩy cả hai tay hắn xuống, cố gắng giữ hắn tránh xa khỏi phần da thịt mềm mại nhạy cảm ở cuối eo cô.

Nhưng vì hành động này mà mông cô hơi cong lên, chạm vào dươиɠ ѵậŧ đang căng phồng dưới lớp qυầи ɭóŧ phía sau.

Cả hai người đều cứng đờ trong một giây.

Hơi thở của hắn phả vào tai Lăng Tư Nam: “Chị không đợi được sao?”

Hạ thể chậm rãi đẩy về phía trước, cọ xát vắt ngang hai mảnh đồng phục học sinh mùa xuân.

Lăng Tư Nam vội vàng đứng thẳng người lại, nhưng bàn tay hắn đang bị cô đẩy ra ngay lập tức ấn vào bụng dưới của cô, đưa mông cô quay lại chạm vào người hắn.

"Chà ..." Cô nghe thấy Lăng Thanh Viễn nhỏ giọng rêи ɾỉ, bên tai truyền đến giọng nói xúc động của cậu bé, thân thể cô mềm nhũn ra.

Lăng Thanh Viễn lần này rất nhẹ nhàng, không có quá mức hung hăng, chỉ là dùng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cọ cọ hạ bộ của cô.

Khuôn mặt của Lăng Tư Nam đỏ bừng, cảm giác trống rỗng và ngứa ngáy, muốn bị thứ gì đó chèn vào.

Rõ ràng là đang trốn tránh, nhưng nhìn lại như đang chào mời hắn.

“Sườn sắp cháy rồi, chị ơi.”

Cô vội tập trung vào miếng sườn, vội vàng vớt chúng ra.

Trong khoảng thời gian này, hai người vẫn duy trì nhịp đập qua lại nhẹ nhàng, đồng thời ép thân dưới vào nhau.

Đồ lót mới của Lăng Tư Nam lại bị dính chất lỏng sền sệt.

“Tôi rất muốn chị bị tôi chơi ở đây mà không mặc quần áo…”

Lăng Thanh Viễn lật mặt cô lại, yêu cầu cô hôn hắn, đưa lưỡi vào trong miệng, quấn lấy lưỡi cô mặc cho cô từ chối.

Lưỡi trượt vào nhau, tiếng nước miếng trao đổi chóp chép trong nhà bếp.

Nụ hôn này gợϊ ȶìиᏂ không thể tả, cho đến khi cô hơi tắt thở, những sợi chỉ bạc giữa Lăng Thanh Viễn và đôi môi đã tách rời của cô dính chặt vào nhau.

Lăng Tư Nam vẫn cầm đũa trên tay, tay còn lại đặt trên mép kính cường lực của bếp lò. "Đừng ... ưm ... u Thanh Viễn ... đừng làm thế này ..."

Lăng Thanh Viễn lắng nghe những lời nói và tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng của chị gái mình, cảm thấy rằng mọi âm thanh đều lướt qua hạ thể của mình. Mỗi từ lại làm cho bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đã lớn hơn một chút.

Chị gái của hắn, chị gái của chính hắn.

Hắn không muốn đưa cô cho bất kỳ người đàn ông nào.

Ngay cả khi thích cô ấy là lσạи ɭυâи, không phải là không được lên giường cũng đã lên giường rồi hay sao?

Cô ấy nên là của hắn, mỗi inch trên cơ thể cô ấy nên là của hắn, bao gồm cả trái tim của cô ấy.

Hắn ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc quan hệ với một người phụ nữ khác, điều duy nhất hắn ta muốn làm là làʍ t̠ìиɦ với cô.

Ngay cả khi là một người em trai, hắn cũng thích việc đổ tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cơ thể của cô chị gái, từng tí từng tí chơi hỏng cô.

"... Chà ... Thanh Viễn ... cậu buông ra, buông tôi ra ... đừng, đừng như thế này, Thanh Viễn, Thanh Viễn ..." Cô bối rối, cố gắng chống lại liều thuốc kí©ɧ ɖụ© đột ngột đến đó..

“Tôi thật sự không thể chịu được nữa.” Lăng Thanh Viễn đột nhiên vươn tay kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, sau đó lại bắt đầu cởi chiếc thắt lưng của hắn.

Trong tích tắc, chiếc quần học sinh dính đầy chất lỏng rỉ ra từ hạ bộ của Lăng Tư Nam rơi xuống đất.

Hắn muốn đυ. cô, ngay tại đây, hãy đâm vào cô ấy.

Nghe thấy âm thanh của khóa thắt lưng, Lăng Tư Nam ngay lập tức tỉnh dậy.

Cô đột ngột đẩy em trai mình ra: "Lăng Thanh Viễn! Bình tĩnh!"

Lăng Thanh Viễn bị đẩy ra xa vài bước và ngây người nhìn cô.

"Chị ..."

Lúc này, cô rốt cuộc nhận ra mình lại rơi vào du͙© vọиɠ do em trai mang đến, mũi của Lăng Tư Nam đau nhức.

"Cậu luôn làm thế này, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của tôi ..."

Cô che miệng nhìn em trai mình bằng đôi mắt đỏ hoe: "Chúng ta là chị em ruột, không được lên giường! Cậu không hiểu sao?” Thật ra cô còn tức giận hơn nữa vì cô là người hết lần này đến lần khác không kiềm chế được bản thân. Nhưng dù sao Lăng Thanh Viễn là người khơi mào nên cô chỉ có thể trút giận như thế này.

Lăng Thanh Viễn nhìn Lăng Tư Nam trước mặt mình, đã quen với sự ngoan ngoãn trong quá khứ của cô, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy choáng ngợp.

Nếu là trước đây, hắn sẽ không quan tâm cô nghĩ gì, với tính cách của mình, hắn có thể ăn tươi nuốt sống cô, nhưng bây giờ có chút khác biệt rõ ràng.

Hắn nhướng mày, mím môi nhìn cô hồi lâu mới nói: “Tôi không có...”

“Cái gì!” Còn dám nói không có?!

“... không có lên giường.”

Đây là trong bếp.

Họ đang đứng trong phòng bếp.

“Lăng Thanh Viễn.” Lăng Tư Nam sắp nổi điên với hắn.

Lăng Thanh Viễn bước tới, vốn dĩ hắn muốn ôm cô nhưng cô lại tránh né, hắn chỉ có thể đứng đó với lông mày hơi rủ xuống, nhỏ giọng nói: “Đừng tức giận.”

Lăng Tư Nam vẫn muốn nổi điên. Nhưng cô ngửi thấy mùi khói dầu, sau lưng có một đám khói màu xanh lục, và những mảnh vụn thô trong nồi bật ra.

“Chết rồi!” Dầu vẫn đang cháy!

“Đừng nhúc nhích, tôi sẽ làm.” Lăng Thanh Viễn đẩy cô ra trước, tắt lửa một cách có trật tự, đậy nắp nồi rồi chuyển đi. Suốt quá trình vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, động tác dứt khoát.

Lăng Tư Nam nhìn theo bóng lưng cao lớn của em trai mình rồi ngoảnh mặt đi.

Tất nhiên cô biết rõ ràng rằng Lăng Thanh Viễn không chỉ là em trai của cô, mà còn là một người đàn ông.