Chương 20.2: Chờ đợi bình minh trong bóng tối

Lăng Thanh Viễn xoay người, hờ hững hạ mi mắt xuống, lông mi dài thật dày che đi sự lạnh lùng trong mắt.

Môi hắn hơi cong lên, “Lăng Tư Nam, chị làm gì trong phòng tôi vậy?”

Hắn không thích.

Hắn không thích nhìn thấy sự đồng cảm và thương hại trong mắt Lăng Tư Nam.

Hắn không muốn bất cứ ai thông cảm và thương hại.

“Thanh Viễn.” Lăng Tư Nam bước tới và nắm tay hắn, “Phải không?”

Lăng Thanh Viễn nhìn xuống hai bàn tay đan vào nhau, nhàn nhạt nâng mắt lên: “Giờ thì chị đã biết sau khi chị rời đi tôi đã sống cuộc sống như thế nào rồi.”

Lăng Thanh Viễn là đứa con được ông trời ưu ái, được cha mẹ ưu ái, không nghi ngờ gì về điều đó.

Là con trai duy nhất trong gia đình, cả cha và mẹ Lăng đều dành cho anh những kỳ vọng lớn nhất, nhưng phải có sự kiểm soát và hướng dẫn tốt đằng sau sự xuất sắc bề ngoài.

Đối với doanh nhân chỉ biết tính toán với đối thủ, kiến

thức nuôi dạy con cái đều dựa vào người trông trẻ, kể từ khi chị gái Lăng Tư Nam bỏ đi, cậu bé Lăng Thanh Viễn ngày càng trở nên kiêu ngạo, cha mẹ Lăng cũng dần không kiềm chế được.

Nhưng có thể làm sao? Con trai là bảo bối trong lòng bàn tay, không đánh cũng không mắng được.

Sau đó, họ đột nhiên phát hiện ra rằng còn có một phương pháp giam giữ kỷ luật không gây hại cho cơ thể.

Từ đó, sự nghiệp giam cầm thời thơ ấu của Lăng Thanh Viễn bắt đầu.

Trừ khi cần thiết, Lăng Thanh Viễn không bao giờ được bước ra khỏi cửa phòng.

Không có giải trí, chỉ đọc và làm bài.

Tất nhiên, tất cả chỉ vì tốt cho hắn.

Tất nhiên, tình yêu đối với con trai không thể vượt qua tình yêu đối với một người con trai xuất sắc.

Cho đến khi Lăng Thanh Viễn trở thành Lăng Thanh Viễn hiện tại.

“Tôi rất hoàn hảo sao?” Lăng Thanh Viễn xấu hổ cười cười, sau đó nháy mắt tự giễu

“Hoàn mỹ có giá của nó.”

Chỉ có trở thành người như vậy, hắn mới có thể tìm ra đường lui, tìm khả năng phản kháng.

Điều hắn không nói là…

Hắn đã nghĩ ra một cách khác, một giải pháp dễ dàng hơn sẽ nhanh chóng kết thúc mọi rắc rối.

Nhưng cuối cùng hắn đã không làm điều đó, thay vào đó hắn tự biến mình trở thành viên đá không đi cùng với hiện tại.

Bởi vì -

“Cho tới nay, nửa đời của tôi đều là bị giam cầm chờ chị trở về.”

“Bởi vì chị nói, chị sẽ sớm trở lại.”

Thân thể đột nhiên bị ôm.

Lăng Thanh Viễn ngẩng đầu, thở một hơi sâu.

Độ cong của cằm trên khuôn mặt người con trai rất đẹp, yết hầu mịn màng căng như dây, sạch sẽ lại yếu ớt.

Yết hầu của Lăng Thanh Viễn đã cử động.

Hắn đưa tay lên vuốt ve chị gái đang bám lấy mình.

“Đủ rồi.”

Lăng Tư Nam vẫn không chịu buông tay.

“Mẹ đến rồi,” hắn nói đột ngột.

Lăng Tư Nam đột ngột buông tay.

Lăng Thanh Viễn lắc đầu cười thầm: “Vẫn là nhát gan.”

Lăng Tư Nam nghẹn ngào, hai mắt ánh lên nước, nhìn hắn từ dưới lên, giống như một con nai bị lạc trong rừng, ánh mắt dịu dàng.

Lăng Thanh Viễn nâng tay lên, đốt ngón tay trắng lau nước từ khóe mắt cô.

“Tôi đã nói, đừng nhìn tôi như vậy.”

“Điều đó sẽ chỉ khiến tôi muốn phá vỡ tình cảm của chúng ta hơn nữa.”

“Vậy thì Lăng Tư Nam…”

“Tình cảm của tôi dành cho chị bây giờ không chỉ là tình cảm chị em. "

"Một khi tôi thực sự đi xuống, chị sẽ không bao giờ được quay đầu lại. "

Lăng Tư Nam đã có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, cô mở rộng đôi chân của mình với Lăng Thanh Viễn, tận hưởng nɧu͙© ɖu͙© và tìиɧ ɖu͙© điên cuồng - trường học, xe buýt, nhà ... khắp nơi đều có dấu vết tình yêu của họ.

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cậu em trai đút vào trong người cô từ đầu đến cuối không rời.

Lσạи ɭυâи không chỉ mang lại cho cô sự xấu hổ, mà còn là một cảm giác vô đạo đức mạnh mẽ.

Họ thậm chí còn quan hệ tìиɧ ɖu͙© trước mặt bố mẹ cô, những người nhìn thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em trai cô đang trào ra bên trong cô dưới con mắt kinh ngạc của bố mẹ cô.

Đây là bức ảnh bạo lực nhất mà Lăng Tư Nam từng thấy trong đời, nhưng trong giấc mơ, cô đã trải nghiệm cảm giác sung sướиɠ trên trần gian nơi chân tay và xương cốt của cô vô cùng thoải mái.

Khi tỉnh lại, dưới thân đã ướt đẫm, ngay cả ga trải giường cũng ướt đẫm.

Lăng Tư Nam ngồi trên giường và dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi môi khô khốc.

Nhớ lại cảm giác trong giấc mơ, một dòng nước dịch lại chảy ra từ hạ thể.

Đây là lúc cô thoải mái nhất, dư vị cuồng hoan đến tận cùng ...

Thật khiến người ta lưu luyến.

[Chỉ vì là em trai ... nên chị mới thích.]

Cô nhớ lại những gì Lăng Thanh Viễn đã nói với cô ngày hôm đó.

[Chị và tôi cùng dòng máu, chúng ta đều giống nhau, chị ạ.]

Đúng vậy, bọn họ, là người đi cùng một đường.