Chương 1: Bệnh viện thành phố số 2

Tui sẽ để công xưng em – anh với thụ (trong giời thiệu có đề cập công gọi thụ là anh). Còn thụ thì là tôi – cậu.

Lúc Uất Trì đến bệnh viện thành phố số 2 là một giờ bốn mươi bảy phút chiều, y đến để đưa tài liệu cho mẹ Chu Nghênh Xuân vì bà sắp có cuộc họp lúc hai giờ.

Vì bị ảnh hưởng của tình hình dịch bệnh, hôm nay bệnh viện thành phố số 2 cũng chật ních toàn người là người. Trong khi đứng xếp hàng chờ quét mã, Uất Trì lấy điện thoại ra chơi sudoku. Người phía sau chen lấn va vào y mấy lần. Khi y quay lại nhìn, đó là một ông lão lùn chỉ cao đến xương sườn của y, xem ra y không thể nói gì nặng lời với ông lão.

Kỷ Kinh Chập gửi tin nhắn WeChat đến: Trì Trì, mười phút nữa em đến.

Uất Trì nhìn thấy nhưng không trả lời. Sau khi quét mã đăng ký xong dưới sự giám sát của một y tá mũm mĩm đeo kính, điện thoại của y lại rung liên tục.

Kỷ Kinh Chập: Trì Trì, hôm nay chúng ta đi ăn Thục Cửu Hương* đi.

*Một nhà hàng lẩu cay có thật ở Trung Quốc

Kỷ Kinh Chập: Cực cay.

Kỷ Kinh Chập: Mỗi người ăn bốn bát thạch đông*.

*Thạch đông/冰粉粉/ice jelly flour

Kỷ Kinh Chập: Trì Trì.

Kỷ Kinh Chập: Có đến bệnh viện không?

Kỷ Kinh Chập: Gặp dì chưa?

Kỷ Kinh Chập: Trì Trì.

Kỷ Kinh Chập: Lại không xem điện thoại nữa à.

Kỷ Kinh Chập: [Hình ảnh]

Đồ thần kinh.

Thật phiền phức. Nội dung hình ảnh bị che mất bởi bong bóng tin nhắn. Uất Trì nhíu mày, do dự một chút rồi vẫn nhấn vào bong bóng sắp biến mất, nhìn thấy hình ảnh trong tin nhắn, là “Mèo con chán ghét.jpg.”*



Uất Trì trả lời: Đã đến.

Suy nghĩ một chút, lại gõ thêm hai chữ: Im miệng.

Kỷ Kinh Chập là bạn thân từ nhỏ của Uất Trì, cả hai sống cách nhau hai căn nhà, bọn họ lớn lên cùng nhau từ mẫu giáo đến trung học, thân thiết như anh em ruột, không có gì giấu nhau, nói chuyện không hết đề tài, rõ ràng là anh em thân thiết cả đời… ít nhất Uất Trì đã nghĩ vậy. Cho đến năm năm trước, Kỷ Kinh Chập không nói một lời, phủi mông bay thẳng đến Anh, nói là đi du học, cứ thế năm năm biệt vô âm tín.

Có anh em nào như thế không?

Uất Trì thầm nghĩ, tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy.

Kết quả, sau khi gửi hai tin nhắn đó, một vòng tròn nhỏ xuất hiện xoay hai vòng, rồi biến thành hai dấu chấm than màu đỏ.

[Bạn có 2 tin nhắn chưa gửi được]

Không có tín hiệu?

Uất Trì giơ điện thoại lên lắc lắc, gửi lại một lần nữa nhưng vẫn không gửi được.

Đông người quá!

Uất Trì bực bội gãi đầu, đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Y quay lại nhìn nhưng sau lưng không có một ai. Đám người xếp hàng dài sau lưng y trước đó đâu mất rồi? Ông lão lùn mới vừa va vào y năm sáu lần cũng không thấy đâu. Uất Trì đã quay lại nhìn mấy lần, chắc chắn sau lưng mình mới nãy có một hàng dài. Nhưng bây giờ phía sau y không có ai cả. Ngay cả y tá mũm mĩm ở bàn đăng ký cũng biến mất ngay khi y vừa quay ra sau.

Uất Trì bước vào cổng bệnh viện, bên ngoài cổng chính là đài phun nước và vườn hoa, cảnh xuân rực rỡ.

Có lẽ họ mở một cửa khác, di chuyển nhanh hơn. Uất Trì nghĩ.

Uất Trì không cần xếp hàng lấy số mà đi thẳng lên lầu. Y đứng trên thang cuốn, vẫn không thể gạt bỏ cảm giác kỳ lạ kia trong lòng.

Đại sảnh của bệnh viện là một dạng giếng trời khổng lồ, thang cuốn bao quanh giếng trời hướng lên trên. Phòng làm việc của Chu Nghênh Xuân nằm ở tầng bốn. Uất Trì nhìn đồng hồ, một giờ bốn mươi chín phút.

Y đi đi lại lại cả buổi mà chỉ mất có hai phút?

Ngay lúc này có chuyện xảy ra.

Đầu tiên là vài tiếng hét thảm thiết, vô cùng thê lương, Uất Trì sống đến từng này tuổi rồi mà chưa từng nghe qua tiếng thét nào thảm thiết đến thế ở ngoài đời thực. Hơn nữa không chỉ ở một nơi, tiếng thét phát ra gần như đồng thời từ nhiều hướng, cả tầng trên tầng dưới đều có khiến người ta có cảm giác chúng ùn ùn kéo đến từ bốn phương tám hướng.

Đám người trong đại sảnh tầng trệt bắt đầu xôn xao tán loạn, cuối cùng chen chúc tập trung ở giữa phòng. Còn Uất Trì rốt cuộc cũng thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, trong phút chốc y chỉ cảm thấy quá đỗi hoang đường, hoang đường đến mức vượt xa cả ác mộng —— Một đám đông hỗn loạn, người ở bên ngoài cố gắng chen vào, người ở bên trong thì cố đẩy ra, loạn như nồi cháo heo. Các y tá đều rời khỏi vị trí làm việc, bọn họ bước ra từ quầy lễ tân, phòng lấy số, trạm phòng dịch. Tay cầm dao phẫu thuật vây quanh hàng trăm người, bắt đầu gϊếŧ từng người một tính từ vòng ngoài. Đầu tiên là bóp cổ, sau đó đâm dao vào tim rồi rút ra một cách gọn gàng dứt khoát, khuôn mặt của bọn họ vô cảm, tiến đến gϊếŧ người tiếp theo.

Có người muốn chạy ra khỏi bệnh viện nhưng rất ít người có thể thoát khỏi vòng vây, chỉ cần tóm được là bị gϊếŧ ngay. Một thanh niên mặc áo hoodie đỏ in chữ FILA khó khăn lắm mới tìm được khe hở để chạy ra ngoài, lao ra cổng. Nhưng khi vừa đạp lên ngưỡng cửa, cơ thể cậu ta đột nhiên nổ tung thành một đống máu thịt.

Tiếng hét thảm thiết vẫn tiếp tục vang lên, không chỉ ở tầng một mà ở các tầng khác cũng bắt đầu xuất hiện cảnh y tá gϊếŧ người. Lúc này, Uất Trì đang ở thang cuốn nối giữa tầng ba lên tầng bốn, trước sau toàn là người. Người phía trước đột nhiên chạy xuống, cô gái bên cạnh Uất Trì không kịp phản ứng bị đẩy thẳng ra khỏi thang cuốn, rơi xuống từ giếng trời.

Cách đám đông hoảng loạn, Uất Trì thoáng nhìn thấy góc váy y tá ở đầu thang cuốn tầng bốn. Những người trên đó vẫn đang liều mạng chạy xuống, người phía sau chưa kịp phản ứng đã bị đẩy xuống. Uất Trì không kịp suy nghĩ, y nhảy ra khỏi thang cuốn xuống hành lang tầng ba. Vừa chạm đất Uất Trì lại đυ.ng phải dòng người đang chạy thục mạng, thế là cũng chạy theo họ.