Chương 10

Lần ngồi nghỉ một lát này lại thành ngồi mấy tiếng, trời tối dần. Bụng của mọi người bắt đầu réo, Nguyên Kỳ ôm ba lô đến gần Uất Trì, tay đặt trên dây kéo, ý đồ rõ ràng: “Anh Trì…”

Uất Trì gật đầu với cậu.

Nguyên Kỳ chia một ít đồ ăn vặt cho những người khác, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Bạch Thi nhợt nhạt ảm đạm, trong một căn phòng đầy xác chết thật sự khiến cô nuốt không vô, cô vốn muốn từ chối. Còn Lưu Cầm nhìn Uất Trì, muốn nói lại thôi, thì Uất Trì nói: “Không muốn ăn thì cất đi.”

Lưu Cầm nói: “Cảm ơn anh Trì.”

Uất Trì: “Không cần.”

Nguyên Kỳ ôm ba lô trở lại chỗ ngồi, chia một gói mì ăn liền cùng Uất Trì.

Ban đêm, sắc trời tối dần, tiếng thét càng lúc càng ít so với buổi chiều, có lẽ công việc kiểm tra phòng đã kết thúc, hoặc có lẽ người đã chết gần hết rồi. Uất Trì không dám ngủ, Nguyên Kỳ thì ngược lại ôm ba lô nằm cạnh y ngủ thϊếp đi.

Tất nhiên không ai dám bật đèn, cả căn phòng một màu đen kịt. Vì không thấy được xác chết trên giường nên Hứa Bạch Thi cũng im lặng một chút. Hai cô gái co ro ở góc khác, Uất Trì nghe thấy tiếng xé bao bì, có lẽ Hứa Bạch Thi đã chịu ăn. Thêm một lúc nữa, y nghe các cô nói về chuyến du lịch tốt nghiệp. Lưu Cầm nói ở Trường Bạch Sơn có một hồ nước có thể ước nguyện, còn linh thiêng hơn cả Thiên Trì, cô đã hỏi thăm kỹ rồi. Hứa Bạch Thi nói cô không bò lên nổi.

Uất Trì đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên y và Kỷ Kinh Chập leo núi — bọn họ trốn cha mẹ lén chạy ra ngoài, Kỷ Kinh Chập còn trộm tiền của cha hắn để mua vé xe lửa. Trước khi lên núi sắc trời đã xấu, leo được nửa chừng thì trời đổ mưa. Kỷ Kinh Chập nói núi bình thường y leo rồi, núi gặp mưa thì y chưa leo đúng không? Để thằng em đây dẫn y đi một lần! Càng leo đến cuối, bùn nước bắt đầu chảy xuống theo bậc thang, hai thằng nhãi con còn phấn khích chơi “đạp nước”. Vừa leo đến điểm tham quan thì bị kiểm lâm xách xuống, còn gọi cha mẹ bọn họ đến phê bình. Cả hai tìm được thời cơ bỏ chạy, phải gọi là vắt chân lên cổ chạy bán sống bán chết, bọn họ không bị bắt, chỉ còn cảm thấy tự do. Lúc xuống núi chưa được bao lâu thì nghe thời sự địa phương nói khu du lịch gặp lũ quét quy mô nhỏ, cả hai mới biết sợ là gì, nhưng về sau nhắc lại chuyện này, bọn họ vẫn nghĩ đến sự tự do nhiều hơn.

Uất Trì lấy điện thoại ra ấn WeChat, mở khung chat với Kỷ Kinh Chập, nhìn chằm chằm hai dấu chấm than màu đỏ. Quỷ thần xui khiến thế nào y lại bấm vào.

Mình đang làm gì thế này? Y chán nản tự trách, đây không phải đang lãng phí pin điện thoại sao?

Tiếp đó, y nhận ra.

Hai dấu chấm than biến mất.

Y nheo mắt kiểm tra lại lần nữa ——

20:55

Gửi thành công.

Y bật dậy.

Đột nhiên, trong bóng tối hoàn toàn tĩnh mịch, một tràn âm thanh vang lên.

“Cộc cộc cộc.”

Có người gõ cửa.

Sau đó giọng nữ đầy nội lực: “Kiểm tra phòng!”

“Cộc cộc cộc.”

Có người đang gõ cửa.

Tiếp đó là giọng nữ đầy nội lực: “Kiểm tra phòng!”

Tim của Uất Trì đập “thịch” một cái, với tốc độ ánh sáng, đầu óc của y lập tức chất đầy một đống suy nghĩ – Y đoán sai sao? Y đoán phòng đã kiểm tra sẽ không bị kiểm tra lại, người trong phòng đã chết hết, cần gì phải kiểm tra lại? Nhưng bây giờ phải làm sao… nhảy cửa sổ? Nhỡ giống người nam mặc áo FILA nổ tung thì sao? Nhà vệ sinh… ngay cả cửa sắt của lối thoát hiểm cũng có thể bị y tá dễ dàng đấm bung cả bản lề, huống chi là cửa gỗ cũ kỹ của nhà vệ sinh… Vũ khí… Dụng cụ…

Y nghe y tá bên ngoài lẩm bẩm: “Sao cửa này lại bị khóa?”

Uất Trì lại hối hận: Có phải không nên khóa cửa?

Yên tĩnh trong chốc lát.

Y tá đột nhiên cười nham hiểm, hỏi lại một lần nữa: “Sao cửa này lại bị khóa?”

Uất Trì vô thức nhìn qua, trực tiếp đối diện với ánh mắt của y tá.

Cửa sổ thủy tinh trên cửa bệnh viện khá cao, Uất Trì cao một mét tám tư, nhìn từ đó vào trong lại vừa khớp. Nếu là nữ y tá bình thường đứng ở cửa thì chỉ có thể thấy một phần mũ y tá, nhưng không biết y tá này quá cao hay đứng nhón chân, một khuôn mặt xanh xám nhét vừa khít vào cái lỗ tròn trên cửa, nụ cười rộng hoác, khóe miệng gần như kéo đến tận mang tai.

Những người khác cũng đã thức, Hứa Bạch Thi rốt cuộc không chịu được nữa, hét lên chói tai.

Y tá bắt đầu đạp cửa, mỗi cú đá là một dấu chân trên cửa, chỉ với ba cú đá đã làm thủng cửa, một cái chân trắng ởn chen vào. Cô ta không đi đôi giày đế mềm đặc chế mà là đi một đôi dép lào.

Uất Trì gầm lên: “Nắm chặt lấy!”

Hồ Khải đang co rúc bên cạnh cửa vô thức ôm lấy cái chân đó. Nhưng sức mạnh của cái chân đó quá khủng khϊếp, vừa giật một phát, cả người Hồ Khải bị kéo mạnh đập lên cửa, trán lập tức chảy máu, vậy mà vẫn không thể ngăn cái chân kia rút ra ngoài.

Uất Trì rút cái gối dưới đầu người chết, ném về phía cửa: “Chặn cửa lại!”

Hồ Khải còn đang mơ màng trên đất, Lưu Cầm ở bên cạnh cắn răng, lao tới dùng gối chặn cái lỗ trên cửa. Y tá không thấy được bên trong nhưng vẫn còn đá cửa, cánh cửa gỗ xanh không chịu nổi một đá của ả, chưa đầy một phút, ả đã đạp nát bấy cánh cửa!

Sau đó ả bị một cơ thể nặng nề đè lên.

Ả rất quen thuộc với cấu trúc cơ thể người, theo bản năng liền đâm một nhát vào ngực người đó, kết quả là lưỡi dao lại bị vật cứng cản lại, ghim vào xương sống cứng cáp.

L*иg ngực người này trống rỗng!

Ngay sau đó có thứ nặng nề hơn đè lên, rầm —— rầm —— rầm ——

Tất cả đều là xác nam, bốn cái xác cộng lại nặng hơn sáu trăm cân, tạm thời hạn chế được hành động của y tá. Mọi người trong phòng chia nhau chạy ra ngoài hai hướng hành lang. Hồ Khải và Nguyên Kỳ chạy hướng bên phải, Uất Trì dẫn theo hai cô gái chạy hướng bên trái.

Chia nhau chạy là ý kiến của Uất Trì, ít nhất một nửa có thể sống sót. Đương nhiên Nguyên Kỳ muốn chạy theo Uất Trì, nhưng bây giờ có hai cô gái mười bảy tuổi – Hứa Bạch Thi còn chưa đủ tuổi – kẻ hay khóc như Nguyên Kỳ bỗng không còn muốn khóc nữa, có chút ra dáng nam nhi, cùng Hồ Khải lao về phía trước mà không quay đầu lại.

Y tá bị đè dưới mấy xác chết, nhất thời không thể động đậy nhưng hai tay lại điên cuồng vung vẩy, ngay lập tức bắt được cổ chân của ai đó, kéo ngược lại…

Hứa Bạch Thi bị kéo lại, cô muốn gọi tên Lưu Cầm đã chạy xa nhưng không ngờ khi chìm trong nỗi sợ tột độ, cô không thể thốt ra một tiếng nào, chỉ có nước mắt điên cuồng trào ra. Trong sự căng thẳng khi đối mặt với cái chết, cô bỗng trở nên vô cùng nhạy cảm, cô có thể cảm nhận được bàn tay nắm lấy cổ chân mình bỗng nhiên dồn lực. Hứa Bạch Thi nhớ lại Nguyên Kỳ từng nói những y tá này có thể dễ dàng bóp nát xương người ta ——