Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Lý Cầu Sinh Trong Vô Hạn Lưu

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bốp ——”Cảm giác đau đớn như trong dự đoán không đến, thậm chí bàn tay đó còn thả lỏng một chút. Hứa Bạch Thi vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Uất Trì dùng cả hai chân đạp mạnh lên cổ tay mảnh khảnh của y tá, còn nhảy thêm hai cái.

Uất Trì liếc nhìn cô ta, kéo cô ta chạy như bay: “Ngớ ra đó làm gì? Chạy mau!”

Màu sắc trong bệnh viện chủ yếu là màu trắng và xanh lá, ánh đèn màu xanh khiến khung cảnh trong lúc bọn họ chạy trốn trở nên âm u hỗn loạn. Tiếng bước chân của bọn họ vang lên trong hành lang dài, trống trải đến rợn cả người.

Khi tiếng bước chân nặng nề phía sau gia nhập vào, Hứa Bạch Thi từ tận trong thâm tâm cảm thấy trống trải một chút cũng tốt.

Chạy mãi, hành lang phía trước vẫn luôn chìm trong bống tối mờ ảo bỗng xuất hiện một chút ánh sáng. Hứa Bạch Thi không biết đó là gì, nhưng cảm nhận được tay Uất Trì đang kéo mình chợt siết chặt khiến cô cũng trở nên căng thẳng.

Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, bọn họ đã không còn đường lui, chỉ có thể cắn răng chạy về phía trước. Lúc lướt qua chỗ sáng đó, Hứa Bạch Thi liếc nhìn.

Đó là trạm y tá.

Một y tá đứng ở trạm y tá đang quay lưng về phía hành lang, đối diện ả là một người ngồi trên ghế, còn đang giãy giụa.

Chạy thêm vài chục mét, qua hai góc quẹo, Hứa Bạch Thi đột nhiên rút tay ra khỏi tay của Uất Trì.

Uất Trì dừng lại: “Sao vậy?”

Hứa Bạch Thi vừa khóc vừa nói: “Đó là Lưu Cầm!”

Người bị y tá đè trên ghế ở trạm y tá, là Lưu Cầm.

Uất Trì nhìn cô: “Thì sao?”

Hứa Bạch Thi: “Chúng ta phải quay lại cứu cậu ấy!”

Uất Trì: “Không cứu được đâu.”

Hứa Bạch Thi: “Cậu ấy còn sống! Em thấy cậu ấy động đậy!”

Chưa kể đến thời gian bọn họ chần chờ lúc này, 80% Lưu Cầm đã không còn sống, Uất Trì lời ít ý nhiều nói: “Cô nói tôi nghe, cứu bằng cách nào?”

“Em không biết…” Hứa Bạch Thi dụi mắt rồi ngước lên nhìn y, “Nhưng anh rất giỏi, anh nhất định có thể cứu cậu ấy!”

Uất Trì bỗng hơi muốn bật cười, vừa nghĩ rằng mình cứu một kẻ phiền phức, vừa cảm thấy đau xót, Đúng vậy, sự thật là y không thể cứu cô gái mười bảy tuổi đó, chỉ có thể để mặc cô ta chết, giống như y không thể cứu ba ông già kia.

Không thể quay lại cứu, nhưng cùng lúc đó y vẫn đang nghĩ đến một chuyện: Tại sao trong khu nội trú lại có nhiều ngã rẽ như vậy, tại sao bọn họ đi sau mà lại chạy cùng một tuyến đường với Lưu Cầm?

Hứa Bạch Thi vẫn đang khóc: “Nhưng cậu ấy là bạn thân nhất của em…”

“Hứa Bạch Thi.” Uất Trì cảm thấy giọng mình hơi run, y cố gắng bình tĩnh lại, “Tôi hỏi cô, Lưu Cầm có đeo bông tai hình thỏ ăn cà rốt phải không?”

Hứa Bạch Thi nhìn y, gật đầu: “Đúng vậy, chúng em cùng đi mua hồi kỳ nghỉ đông.”

Uất Trì hỏi: “Có phải là cái đó không?”

Hỏi xong nhưng thật ra Uất Trì đã chắc chắn, loại trang sức nổi bật và trẻ con như vậy khó mà trùng hợp xuất hiện cái thứ hai trong bệnh viện này.

Một luồng khí lạnh chạy dọc từ xương cụt lên tận đỉnh đầu Uất Trì.

Lưu Cầm xuất hiện ở trạm y tá không phải vì cô ấy chạy cùng tuyến đường với họ, mà là… có rất nhiều tuyến đường khác nhau nhưng điểm cuối cùng đều dẫn tới trạm y tá.

Rất nhiều đường…

Uất Trì cúi xuống nhặt chiếc bông tai đó.

Hứa Bạch Thi nhìn sang lập tức nhận ra chiếc bông tai rơi bên cạnh hành lang, là hình thỏ ăn cà rốt, đúng là của Lưu Cầm, nghĩa là Lưu Cầm đã từng đi qua đây. Cô trả lời Uất Trì: “Đúng…”

Đó là từ cuối cùng cô ta nói trong cuộc đời này.

Hứa Bạch Thi không hiểu tại sao mình không thể nói được, cô vô thức đưa tay sờ miệng mình nhưng không sờ thấy gì, thay vào đó cô chạm vào một mảng thịt, hình dáng giống như hàm của con người, còn có nửa cái môi. Cô thấy mảnh hàm này rất quen, bên dưới cái cằm có một nốt ruồi, nhớ ra miệng mình cũng có một nốt ruồi ở vị trí đó…

Đèn hành lang đột nhiên nhấp nháy dữ dội.

Lúc này Hứa Bạch Thi mới cảm nhận được cơn đau.

Không thể nói rõ là đau ở đâu, hình như là xương hàm, có lẽ là mặt, hoặc là cổ họng, hay là lưỡi…

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cô ta muốn kêu lên nhưng chỉ phát ra thứ âm thanh trống rỗng, giọng nói khàn khàn, trầm thấp mà còn dinh dính, Cô chưa từng nghe thấy con người nào phát ra âm thanh này, càng không nghĩ rằng âm thanh này lại phát ra từ chính mình.

Cô đột nhiên thấy có người đứng trước mặt.

Đèn nhấp nháy dữ dội, giữa hai lần nhấp nháy cách nhau chưa tới 0.1 giây, khi đèn sáng lần đầu không có ai ở đó, nhưng khi đèn nhấp nháy lần sau thì lại có người, như thể người đó đã đứng ở đó từ trước.

Trong 0.1 giây ánh sáng đó, Hứa Bạch Thi nhìn thấy rõ mặt y tá kia, chính là kẻ mà họ đã lừa lúc nãy, ả y tá với nụ cười ngoác đến tận mang tai.

Giây tiếp theo, đèn tắt hoàn toàn.

Hứa Bạch Thi cảm giác được có một luồng khí lạnh như băng trút vào l*иg ngực mình, nó nhanh chóng thấm vào toàn bộ cơ thể, thậm chí cô có thể cảm nhận được tim mình bị mũi dao xuyên qua, trái tim đang đập điên cuồng. Thình thịch, thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch thình thịch…
« Chương TrướcChương Tiếp »