CHương 12

Phụt!

Con dao rút ra, cô ta ngã nhào về trước, nằm úp xuống đất, nhưng vì không còn cằm nên mô mềm của hàm trên và cổ họng tiếp xúc trực tiếp với sàn nhà.

Mặt cô đối diện với một hành lang dài.

Trong một khắc cuối cùng của cuộc đời, cô hiểu tại sao y tá lại đột ngột xuất hiện ở đó —— bởi vì nơi này đúng lúc là một góc quẹo.

Nếu mới vừa rồi cô ta không kéo Uất Trì dừng lại nói chuyện, có lẽ họ đã chạy qua góc quẹo này từ lâu.

Uất Trì nghe thấy tiếng động, y không quay đầu lại mà lập tức đâm đầu về phía trước trong tư thế ngồi xổm. Cú đâm vừa rồi của y tá nhắm vào gáy của y, nhưng không ngờ y lại đột ngột cúi xuống nên lưỡi dao thuận thế cắt đứt nửa gương mặt của Hứa Bạch Thi.

Y tá này không mang giày đế mềm như thường lệ nên không tạo thành tiếng bước chân quen thuộc khiến người ta ê ẩm, nhưng dường như như thế lại chạy nhanh hơn, hơn nữa còn khó phán đoán khoảng cách. Trong một khắc đó, Uất Trì có cảm giác đầu mình sẽ bay đi ngay một giây kế tiếp.

Hình như chỉ có đèn ở hành lang này tắt, góc quẹo phía trước vẫn còn sáng.

Uất Trì nhìn chằm chằm vào ánh sáng đó, chạy như không còn mạng.

Y chợt nhớ lại mùa hè năm mười ba tuổi, y và Kỷ Kinh Chập đạp bùn chạy như điên trên con đường núi, mưa to tầm tã, y cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, phấn khích như vậy.

Chỉ cần chạy đủ nhanh ——

Không ai có thể bắt được y ——

Chỉ cần chạy đủ nhanh ——

Bỗng nhiên, y nghe thấy tiếng bước chân.

Không nhanh không chậm.

Tiếng giày đế mềm.

Rồi một người xuất hiện trong ánh sáng đó.

Đồng phục y tá, mũ y tá, kính gọng đen, tay phải cầm dao, toàn thân đầy máu.

—— Là y tá ở trạm y tá.

Đầu óc Uất Trì hoảng loạn, hai chân quấn vào nhau ngã nhào cách đó năm mét. Sau đó y nhìn thấy một đôi chân tái nhợt —— y tá phía sau cũng đã đuổi tới. Có lẽ ả thấy dép lào cản trở nên quyết định đi chân trần, cho nên lúc nãy khi ả đến gần bọn họ mới không nghe thấy.

Uất Trì ôm eo, khó khăn ngẩng đầu lên.

Y tá đó vẫn giữ nụ cười kinh tởm méo mó, giơ dao mổ lên thật cao ——

Uất Trì không nhắm mắt. Y muốn nhìn thấy cách mình chết như thế nào. Uất Trì từng làm một đề tài khoa học liên quan đến mức độ đau đớn, y muốn biết kết quả khi trái tim bị dao giải phẫu rạch ra trong lúc tỉnh táo, huyết áp thay đổi đột ngột, buồng tim co thắt, sẽ gây nên cảm giác đau đớn như thế nào. Hoặc là, có lẽ còn chưa kịp cảm nhận cơn đau, y đã chết ——

Thế nên y muốn lành lặn nhìn thấy toàn bộ quá trình.

Chỉ thấy y tá đó dồn hết sức, nụ cười càng dãn rộng hơn, đâm dao xuống ——

Trong khoảnh khắc đó, đầu của ả đột nhiên bay đi!

Tiếng hét cuối cùng trong cuộc đời Uất Trì chuẩn bị ra khỏi miệng lại bị mắc kẹt trong cổ họng.

—— —— cốp cốp

Đó là âm thanh khi cái đầu rơi xuống đất.

Sau đó, con dao mổ mất khống chế rơi xuống, cắt vào tay của Uất Trì làm rách một đường chỗ hổ khẩu*. Tiếp đó, cơ thể không đầu của y tá ngã xuống, đè lên người Uất Trì, máu từ động mạch cổ phun đầy mặt và cổ y.

*Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ

Xung quanh quá tối, mắt bị máu che phủ, Uất Trì không thấy rõ, chỉ cảm nhận được một luồng gió lướt qua mặt, dường như có thứ gì đó nhanh chóng đi qua trước mặt y nhưng lại không phát ra tiếng động.

Cạch cạch cạch cạch ——

Uất Trì nghe thấy tiếng giày cao gót đập xuống đất, y quay đầu lại thấy y tá ở trạm y tá cuối hành lang đang lao về phía mình ——

Lúc chạy đến chỗ nào đó ở nửa đoạn đường, đầu của cô ta cũng bay đi. Cơ thể không đầu tiếp tục chạy thêm hai bước, sau đó ngã xuống trượt một đoạn dài, cuối cùng dừng lại ngay bên cạnh Uất Trì.

Uất Trì không để ý, nheo mắt nhìn vào bóng tối nơi có thứ gì “đó” rất bí ẩn. Thứ đó hẳn là vừa bén vừa nhẹ, lúc di chuyển không hề phát ra tiếng động, ẩn mình trong góc khuất, như thể hòa làm một với bóng tối.

“Nó” đi đến đâu thì đó chính là bóng tối. Vì để chặn đường y tá đang lao tới, “nó” bước vài bước tới cuối hành lang nơi có ánh sáng, rồi ánh sáng nơi đó cũng tắt phụt.

Uất Trì lại cảm nhận được một luồng gió. Y nhận ra, “nó” đã quay lại.

Uất Trì cúi đầu, đột nhiên y không dám nhìn thẳng vào “nó”, dù đang ở trong bóng tối chẳng thể nhìn thấy gì…

Sau đó y cảm giác được có thứ gì đó chạm nhẹ vào mặt mình, vừa lạnh vừa cứng.

Trong lòng Uất Trì bỗng nảy lên một suy đoán tức cười ——

— “Nó” đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt của y.

Không hiểu sao suy đoán bất ngờ đó lại làm dâng lên dũng khí trong lòng Uất Trì, y ngẩng đầu —

Một cơn gió quái dị thổi qua hành lang trống trải, “nó” như bị thứ gì đó cuốn đi, đột nhiên bị lôi đi mất. Có vẻ “nó” không muốn rời đi nhưng không còn cách nào khác, Uất Trì nghe thấy có tiếng gì đó cọ mạnh với mặt sàn, như thể “nó” đang cố bám lấy mặt đất.

Chỉ trong một khoảnh khắc, “nó” biến mất.

Ba đến năm giây sau, ánh đèn tắt ngấm lại bật sáng.

Bên cạnh Uất Trì là hai cái xác lìa đầu, nhưng y không phản ứng chút nào.

Y vẫn đang nghĩ về thứ vừa rồi.

Ở nơi có “nó” hiện diện, tất cả ánh sáng đều bị tắt, nhưng có một thứ không tắt.

Đèn chỉ thị an toàn ở góc tường.

Tại thời khắc ngắn ngủi, Uất Trì nhìn thấy chân của “nó” bị ánh sáng xanh lục chiếu vào.

Đó là một cái chân không có thịt. Giống như — giống như —

Chân của một bộ xương.