Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Lý Cầu Sinh Trong Vô Hạn Lưu

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Nghênh Xuân là bác sĩ ở đây. Khi còn nhỏ, Uất Trì thường vào phòng nghỉ của bà để làm bài tập, thế nên y rất quen thuộc với nơi này. Uất Trì quẹo trái quẹo phải một hồi rốt cuộc tìm được lối thoát hiểm, y leo cầu thang chạy lên tầng bốn, tìm được phòng làm việc của Chu Nghênh Xuân, y đẩy cửa vào.

Chu Nghênh Xuân đang nằm ngủ gục trên bàn, nghe thấy tiếng động, bà mơ màng ngẩng đầu lên: “Ừm… Tiểu Trì?… Mấy giờ rồi?”

Uất Trì thở phào nhẹ nhõm.

Uất Trì không kịp nói nhiều, chạy đến muốn kéo bà: “Nói sau đi, chúng ta chạy trước đã, mẹ đi với con…” Nói đến đây Uất Trì đột nhiên nghẹn lại, mắt y giật nhẹ, cảm giác lạnh lẽo từ xương cụt chạy thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Mặt của Chu Nghênh Xuân xanh mét, giống hệt đám y tá gϊếŧ người.

Sắc mặt của người bình thường không giống như nhựa đường khô thế này.

Chu Nghênh Xuân lại hỏi một lần nữa: “Mấy giờ rồi?”

Uất Trì liếc nhìn điện thoại, báo: “Một giờ bốn mươi chín phút.” Y nuốt nước bọt trấn định bản thân rồi đặt tài liệu trong tay xuống trước mặt Chu Nghênh Xuân, nói: “Mẹ, mẹ rửa mặt trước đi, con đợi mẹ ở ngoài nhé.”

Uất Trì lùi khỏi phòng làm việc, y nhìn chằm chằm cánh cửa, suy nghĩ ba giây rồi chạy trốn núp sau cầu thang thoát hiểm. Đây là nơi khá kín đáo, có thể nhìn thấy phòng của Chu Nghênh Xuân.

Tiếng kêu thảm thiết vẫn còn rải rác nhưng không còn nhiều người chạy tán loạn trong hành lang, có lẽ những người khác cũng đã tìm được chỗ trốn.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, lúc này lại trở nên yên tĩnh, Uất Trì cảm nhận được nhịp tim của mình đập dữ dội. Y tự bấm vào tay mình một cái để chắc chắn không phải đang mơ, rồi lại nhìn vào điện thoại, vẫn là một giờ bốn mươi chín phút. Uất Trì hít thở sâu vài lần, trong đầu nhanh chóng tái hiện lại những chuyện vừa xảy ra, bắt đầu từ khi người phía sau biến mất…

Uất Trì đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng.

Lúc Uất Trì phát hiện người phía sau biến mất, y đã quay đầu nhìn cửa bệnh viện rất lâu. Ngoài cửa là đài phun nước và vườn hoa. Nhưng đài phun nước không có tiếng nước chảy.

Không có tiếng nước chảy, không có tiếng chim hót, lá cây không lay động, ánh mặt trời không di chuyển, không có gió thổi.

Một giờ bốn mươi chín phút.

Mọi thứ đều dừng lại.

Chợt, Uất Trì thấy Chu Nghênh Xuân mở cửa phòng làm việc, mẹ y bước ra, khuôn mặt xanh xao, biểu cảm lạnh lùng, bà nhìn quanh rồi đi về một hướng. Uất Trì chú ý thấy trong tay bà cầm một con dao.

Lưng Uất Trì bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.

Rốt cuộc chuyện này là sao…

Đột nhiên có người nhẹ nhàng vỗ vai y. Uất Trì cảm giác tim mình như muốn ngừng đập. Bây giờ y đang ngồi xổm núp sau cầu thang, nhìn ra ngoài qua ô cửa kính. Đèn ở đây là đèn cảm ứng âm thanh, vì lâu không có âm thanh nên đèn đã tắt, phía sau là một mảnh tối đen. Uất Trì suy nghĩ vài giây, không biết nên chạy hay quay lại nhìn, kết quả là lại thấy hai y tá đang đi về phía này thông qua cửa kính.

Người phía sau thấy Uất Trì lâu không động đậy, lại vỗ nhẹ y một cái.

Uất Trì hít sâu một hơi, quay đầu lại, đối mặt với y là một khuôn mặt non choẹt. Là một cậu nhóc da dẻ trắng trẻo, có vẻ vẫn còn là người. Uất Trì khó khăn lắm mới hít thở lại bình thường, chợt y thấy vẻ mặt của cậu nhóc kia đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm phía sau y.

Sau lưng y chỉ là cánh cửa, có gì khiến cậu ta sợ đến thế?

Không kịp suy tính, Uất Trì theo bản năng kéo cậu nhóc lăn qua một bên, trốn vào góc sau thùng rác, vừa hay bên cạnh có một cuộn túi rác màu đen không dùng đến, hai người vô cùng ăn ý mỗi người xé một cái, trùm kín người.

Gần như chỉ sau một giây, cửa bị đẩy ra, hai y tá cười nói bước vào rồi đóng cửa. Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí. Không gian hoàn toàn yên tĩnh, cả hai không thấy được bên ngoài, co rúm thành một cục.

Phựt.

Cậu nhóc giật mình định la lên, bị Uất Trì bịt chặt miệng.

Rồi lại một tiếng “phựt”.

Tiếng bật lửa.

Hai y tá toàn thân đầy máu, bọn họ chạy ra hành lang để hút thuốc. Một y tá nói: “Hai giờ hai mươi sáu rồi, không biết hôm nay có được tan làm đúng giờ không.”

Người kia nhả một làn khói: “Tôi còn ca đêm nữa, phải đến tuần sau mới được nghỉ.”

“Trưởng khoa Đinh năm nay xét bậc lương ổn chứ?”

“Chắc là ổn.”

“Hôm nay tan làm đúng giờ thì đi ăn lẩu nhé?”

“Được đó, Thục Cửu Hương được không?”

Hai người cứ thế tôi hỏi cô đáp bắt đầu trò chuyện.

Nghe đến Thục Cửu Hương, Uất Trì nhớ đến tin nhắn WeChat mà Kỷ Kinh Chập gửi hôm nay. Uất Trì có chút hối hận, tại sao mình không trả lời? Đó có thể là hai tin nhắn cuối cùng y để lại ở thế giới này, y nên trả lời mới phải.

Nhưng mà trả lời gì đây?

Hai y tá hút thuốc xong liền đi ra ngoài, Uất Trì và cậu nhóc đợi thêm một lát mới dám vén túi rác lên. Mùi máu trong không khí vẫn còn rất đậm, trên đất còn vài dấu chân máu.

Cậu nhóc lập tức ôm thùng rác bắt đầu nôn. Uất Trì nhìn một chút rồi vỗ nhẹ lên lưng cậu nhóc. Sau đó hai người làm quen, cậu nhóc tên Nguyên Kỳ, trông có vẻ nhỏ con nhưng thật ra đã hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn Uất Trì hai tuổi, cậu ta còn chưa nói xong đã bắt đầu khóc: “Hu hu hu hu, em chỉ đến lấy thuốc giùm bạn gái mà sao lại gặp phải chuyện này chứ, hu hu hu…”

Uất Trì cảm thấy đau đầu: “Đừng khóc nữa, trước tiên cậu nín đi… Lúc nãy cậu vỗ vai tôi sao không thấy cậu nhát gan như này? Tôi suýt nữa bị cậu dọa đến nôn ra đó, biết không? Sao lúc nãy cậu dám vỗ vai tôi?”

Nguyên Kỳ: “Anh mặc đồ collab với Pokémon, sau lưng có một con Pikachu lớn như vậy, người mặc đồ Pikachu sao có thể là người xấu được.”

Cảm ơn Nintendo, Uất Trì nói: “Được rồi, cứ như thế, giữ nguyên, đừng khóc nữa.”

Nguyên Kỳ: “Hu hu hu… Làm sao bây giờ, em còn chưa thi đỗ nghiên cứu sinh, sao lại gặp người xấu…”

Uất Trì cố gắng an ủi: “Có lẽ không phải người xấu đâu.”

Nguyên Kỳ: “Đám này mà không phải người xấu?”

Uất Trì: “Có thể không phải con người.”

Nguyên Kỳ: “Hu hu hu…”

Uất Trì: “Được rồi, cậu có mang điện thoại không?”

Nguyên Kỳ: “Em không tin.”

Uất Trì: “Không tin cái gì?”

“Em muốn vào Đảng.” Nguyên Kỳ nói, “Em là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật.”

“…” Uất Trì gật đầu, nói, “Ừ, vậy cậu có mang điện thoại không?”

“Em có mang.” Nguyên Kỳ lấy điện thoại ra, Uất Trì nhìn một chút, thấy trên đó hiển thị 1 giờ 49 phút, thậm chí trên chiếc đồng hồ Nguyên Kỳ đang đeo cũng chỉ 1 giờ 49 phút.

Nguyên Kỳ thấy sắc mặt của Uất Trì trở nên nghiêm trọng, cậu ta hỏi: “Sao vậy?”

Uất Trì: “Thời gian dừng lại lúc 1 giờ 49 phút.”

Nguyên Kỳ: “Biết đâu điện thoại của em bị hỏng.”

Uất Trì: “Của tôi cũng 1 giờ 49 phút.”

Nguyên Kỳ: “Có thể cả hai chúng ta cùng bị hỏng.”

Uất Trì: “Đồng hồ đeo tay của cậu?”

“Có lẽ cả ba cái đều…” Nguyên Kỳ nói nửa chừng cũng cảm thấy không thể tin nổi nữa, cậu ta lại bắt đầu khóc, “Hu hu hu, em là người kiên định theo chủ nghĩa Mác…”

Uất Trì nhìn hai dấu chân máu mà hai y tá vừa để lại. Hai người bọn chúng nói thời gian bây giờ là hai giờ hai mươi sáu.

Thời gian của chúng vẫn đang trôi bình thường.
« Chương TrướcChương Tiếp »