Chương 3

Uất Trì và Nguyên Kỳ tránh trong cầu thang một lúc, sau đó lại gặp thêm hai bác sĩ nam đi ra hút thuốc, cả người cũng đầy mùi máu, bọn họ tán gẫu về chuyện thường ngày như không có gì xảy ra. Một người than phiền về chuyện bệnh nhân hôm nay quá nhiều khiến gã mệt chết đi được, để nhiều người đợi trong đại sảnh như vậy thật không chuyên nghiệp. Người kia an ủi rằng mai là được nghỉ, chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút, hút nhanh lên, sắp tập hợp rồi.

Lần này cả hai vẫn núp trong túi nhựa, Uất Trì còn đâm một lỗ trên túi để nhìn ra ngoài, làm Nguyên Kỳ sợ đến không dám thở.

Uất Trì chú ý kĩ vào khuôn mặt của đám bác sĩ, đúng là đờ đẫn xám đậm như nhựa đường, vạt áo blouse và ống tay áo của họ dính đầy máu. Tuy không kinh dị như quần áo của đám y tá nhưng rõ ràng, có điều gì đó đã thay đổi trên người đám bác sĩ này.

Đến khi hai bác sĩ đó cũng đi rồi, Uất Trì nhận ra không thể tiếp tục ngồi chờ chết như vậy được. Bệnh viện cấm hút thuốc, nhưng khúc hành lang này lại là chỗ bí mật hút thuốc của đám nhân viên y tế, hoàn toàn không an toàn.

“Vậy chúng ta phải làm sao?” Nguyên Kỳ thút tha thút thít lau nước mắt.

“Trước hết là sống sót, trong một bệnh viện lớn thế này, hẳn sẽ có người đến cứu chúng ta chứ.” Uất Trì lại nhoài người đến gần ô kính để nhìn ra ngoài, sau một lúc lâu không có ai đi qua hành lang. Y suy nghĩ một chút, nhớ ra hình như hai bác sĩ vừa nãy có nói gì đó về việc tập trung… Không thể bỏ lỡ cơ hội này, Uất Trì nói với Nguyên Kỳ: “Tôi phải đến phòng làm việc của mẹ tôi một chút, nếu cậu sợ thì đợi ở đây.”

Nguyên Kỳ hô lên rất nhỏ: “Không! Em muốn đi theo anh! Em sợ ở một mình!”

Uất Trì nói: “Vậy cậu không được khóc.”

Nguyên Kỳ gật đầu như giã tỏi: “Em sẽ không khóc.”

Hai người khom người đi qua hành lang, lan can hành lang được làm từ gạch men sứ, có thể che khuất người đi qua. Điều đáng sợ là hành lang của bệnh viện quá dài, xoay quanh giếng trời tạo thành chữ “井”, chỉ liếc một cái là có thể nhìn hết từ đầu đến cuối. Nếu có ai đó xuất hiện trên cùng hành lang chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi sự chú ý.

May mắn là không gặp ai, hai người hữu kinh vô hiểm đi đến phòng khám phụ khoa số năm. Uất Trì khóa trái cửa, bắt đầu lục lọi bàn làm việc của mẹ mình. Uất Trì lục lọi cả buổi nhưng không tìm thấy đầu mối, ngược lại moi ra vài lá thư tình của chú Từ viết cho mẹ. Nguyên Kỳ cũng đang lục lọi cùng y, cậu ta vừa lục vừa hỏi: “Rốt cuộc chúng ta đang tìm cái gì thế?”

Thật ra Uất Trì cũng không biết mình đang tìm cái gì, chỉ cảm thấy toàn bộ nhân viên y tế trong bệnh viện này đều có vấn đề, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó. Có lẽ do virus rò rỉ? Hoặc là do vaccine đột biến? Nhưng… Chu Nghênh Xuân làm việc bên phụ khoa, không liên quan quá sâu đến những vấn đề này, có thể sẽ không tìm được bất kỳ tài liệu bí mật nào…

Nguyên Kỳ quải theo một cái ba lô, Uất Trì bảo cậu ta đi lấy đồ trong tủ phòng nghỉ ở góc phòng, đồ ăn đồ uống cũng lấy theo. Trước đây, vào ngày nghỉ, Uất Trì thường đến bệnh viện để làm bài tập, y biết nơi đó để nhiều đồ ăn vặt. Sau khi lấy xong, họ quay trở lại lối thoát hiểm.

Ngay khi vừa đi vào, hai chân Uất Trì mềm nhũn, y quỳ thẳng xuống đất. Nguyên Kỳ vội vàng đỡ Uất Trì nhưng khi vừa chạm vào cánh tay y, cậu ta liền cảm thấy cơ thể Uất Trì run dữ dội, cậu ta cuống cuồng hỏi: “Anh bị sao thế?”

Uất Trì lắc đầu, y đờ đẫn trong chốc lát rồi nhoài người vào thùng rác gần đó, bắt đầu ói.

Trong lúc đó, Uất Trì hơi ngẩng lên nhìn giếng trời. Gần như ngay lập tức, ký ức thoáng qua trong đầu Uất Trì, cảnh tượng hiện ra càng lúc càng rõ ——

Xác chết trải dài khắp nơi, vì bị giẫm đạp rồi kéo lê nên nhiều xác chết không còn nhìn ra hình người. Đám nhân viên y tế đều tập trung ở tầng trệt, mỗi bác sĩ đi kèm một y tá hợp thành hai người một tổ, bốn tổ thành một đội, mỗi đội có một hộ lý phụ trách đẩy xe, trên xe đẩy có một cái bồn sắt, chính là cái nồi lớn dùng để đựng thức ăn chung trong nhà ăn nhân viên. Những lưỡi dao mổ nhỏ bé sắc bén, đám bác sĩ với kỹ thuật khéo léo. Thế là chỉ cần xoay nhẹ cổ tay trên ngực xác chết, y tá phía sau liền cúi xuống dễ dàng móc trái tim của xác chết ra rồi ném vào nồi sắt…

Ở giữa tầng trệt là một chiếc đồng hồ quả lắc màu trắng rất lớn, kim giờ chỉ vào ba giờ.

Uất Trì nôn xong, y vịn tường bò dậy cố gắng kiềm chế cơ thể run rẩy, khóe mắt đỏ bừng: “Đi, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây.”

Hai người chạy theo cầu thang thoát hiểm xuống tầng một, ở đó có một cánh cửa nhỏ, ngày thường dành cho nhân viên vệ sinh ra vào. Cánh cửa nhỏ mở một khe hở, ánh sáng mùa xuân tươi sáng từ khe hở đó tràn vào, Nguyên Kỳ vui mừng đến mức muốn mọc cánh bay ra ngoài nhưng bị Uất Trì xách gáy lôi trở lại: “Chờ đã!”

Nguyên Kỳ thất vọng thấy rõ: “Sao vậy?”

Uất Trì nói: “Cậu không thấy cảnh mới vừa rồi sao?”

Nguyên Kỳ: “Thấy cái gì?”

Uất Trì: “Kết cục của người chạy ra ngoài.”

Nguyên Kỳ lắc đầu: “Em lấy thuốc ở quầy thuốc tầng hai.”

Uất Trì cầm cây chổi bên cạnh đẩy cửa, y nheo mắt cẩn thận quan sát một vòng. Cảnh ngoài cửa hiện lên rõ ràng, lá xanh, hoa đua nở, nắng xuân ấm áp, trên cành cây còn có một con chim khách. Nhưng mọi thứ im lặng một cách quái dị, giống như một cảnh phim bị tắt tiếng.

Y suy nghĩ một chút sau đó ném cây chổi ra ngoài. Cây chổi rơi xuống đất phát ra tiếng “bộp” như thể không có điều gì bất thường, trọng lực, lực cản và âm thanh lan truyền, tất cả đều bình thường.

Nguyên Kỳ hơi sốt ruột: “Anh làm gì thế? Chúng ta phải cẩn thận, từ đây chúng ta có thể ra ngoài không?”

Uất Trì thở dài, lôi ra một vật gì đó từ trong ngực mình, nó tròn tròn màu xanh lá cây, là một con rùa nhỏ được Chu Nghênh Xuân nuôi. Y vừa lấy nó trên bệ cửa sổ phòng làm việc của Chu Nghênh Xuân, tên nó là Uất Tiểu Trư. Vì khi còn bé biệt danh của Uất Trì là Uất Tiểu Trư, nhưng khi bước vào tuổi dậy thì, y không cho mẹ gọi cái tên đó nữa. Thế là mẹ y mua con rùa này, xem nó như thiên sứ nhỏ gợi lại thời thơ ấu của Uất Trì.

Nguyên Kỳ thấy sắc mặt Uất Trì không tốt, cậu ta do dự hỏi: “Anh Trì, anh có sao không?”

Uất Trì bất ngờ ném con rùa nhỏ ra ngoài cửa.