Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Lý Cầu Sinh Trong Vô Hạn Lưu

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chổi đã bị ném ra ngoài, Uất Trì và Nguyên Kỳ cầm đồ hốt rác và cây lau nhà đứng ở góc tường sẵn sàng đón quân địch. Qua không tới nửa phút, có một người đi xuống tầng dưới cùng, nhìn ra ngoài cửa.

Nguyên Kỳ run lập cập từ nãy đến giờ, bị người này dọa sợ hết hồn, cậu ta vung cây lau nhà đập vào sau đầu người nọ.

Người nọ hét lên “Má nó” rồi quay đầu lại nắm lấy cây lau nhà, trừng đến muốn rách cả mí mắt, hung thần ác sát tựa như bị nỗi sợ uất ức chèn ép. Nguyên Kỳ sợ hãi buông tay trốn sau lưng Uất Trì, Uất Trì dùng đồ hốt rác chặn cây lau nhà đang vung tới của người nọ, y nói: “Ông anh, xin lỗi nhé, nếu là người thì hãy nói chuyện tử tế!”

Người nọ thật sự dừng lại, ngoài ra còn hai người một nam một nữ đi theo sau người nọ cũng dừng lại.

Mọi người giới thiệu với nhau, người đàn ông xuống đầu tiên tên là Lâm Phú Quốc, là tài xế xe tải, đến để khám đĩa đệm cột sống, đi xuống từ tầng ba. Đôi nam nữ là một cặp tình nhân, nam tên Trương Vũ Phàm, nữ tên Lí Hạ, là sinh viên, đến để siêu âm, đi xuống từ khoa phụ sản tầng bốn. Ba người bọn họ cũng gặp nhau ở cầu thang thoát hiểm, đều muốn xem liệu có thể ra khỏi đây từ lối này không.

Uất Trì kể cho bọn họ chuyện người đàn ông FILA và con rùa nhỏ, tiếc nuối nói cửa này không ra được.

Lâm Phú Quốc là một người đàn ông trung niên nóng tính, gã không tin lời Uất Trì, la hét muốn đi ra ngoài, Khi gã đi đến cửa, vừa quay lại nhìn thì thấy mọi người đều đứng yên, không ai ngăn cản gã. Gã sợ hãi hùng hổ quay lại, chửi rủa họ là đồ nhát gan.

Những người trẻ tuổi không ai để ý đến gã. Uất Trì lại hỏi bọn họ về thời gian, quả nhiên thiết bị của bọn họ đều không ngoại lệ, tất cả dừng ở một giờ bốn mươi chín phút. Trương Vũ Phàm hỏi Uất Trì: “Vậy bây giờ làm gì tiếp?”

Giọng điệu của cậu ta khá bất lịch sự, Uất Trì nhìn cậu ta, nói: “Sao tôi biết được.”

Trương Vũ Phàm: “Những thứ đó rốt cuộc là gì?”

Uất Trì: “Không biết.”

Trương Vũ Phàm im lặng một lúc, rồi nói: “Anh vừa nói mẹ anh làm việc ở đây?”

Uất Trì: “Đúng vậy.”

Trương Vũ Phàm: “Vậy đi tìm bà ấy đi?”

Uất Trì: “Có lẽ bà ấy đã biến thành thứ đó rồi…”

Trương Vũ Phàm: “Nhưng biết đâu hổ dữ không ăn thịt con.”

Uất Trì: “Nhưng nếu bà ấy ăn thì sao? Tôi tìm ai để nói lý đây?”

Lí Hạ nói: “Thôi được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút đi.”

Thực sự bọn họ vừa mệt vừa sợ, lúc này yên tĩnh lại mới nhận ra cả người mệt như vừa chạy ba nghìn mét. Bọn họ không nói gì thêm, đều ngồi xuống đất. Uất Trì và Nguyên Kỳ, Trương Vũ Phàm và Lí Hạ, Lâm Phú Quốc một mình, chia ra chiếm ba góc.

Nguyên Kỳ ôm ba lô trước ngực, cậu ta im lặng được dăm ba phút thì chợt nhớ trong ba lô có đựng một ít đồ ăn vặt. Cậu ta nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Uất Trì, đưa tay kéo khóa kéo: “Anh Trì này, nhân cơ hội lúc này rảnh rỗi, hay là chúng ta…”

Uất Trì liền đè cái tay đang kéo khóa của cậu ta xuống, khẽ lắc đầu không để ai nhận ra, nói tiếp: “Cậu mệt thì ngủ trước đi, tôi không dám ngủ.”

Nguyên Kỳ liếc thấy ba người kia đều đang nhìn về phía này, cậu ta nhanh trí lấy ra một chai dầu gió từ ngăn ngoài của ba lô, nói: “Em muốn nói là xoa chút dầu gió, thời tiết này bắt đầu có muỗi rồi, có trời mới biết bị muỗi đốt có bị lây nhiễm virus kinh khủng nào không.”

Trương Vũ Phàm: “Virus kinh khủng gì?”

Nguyên Kỳ: “Tôi nói bừa thôi, giờ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.”

Lâm Phú Quốc đột nhiên chen vào, bằng không Nguyên Kỳ còn tưởng gã đã ngủ rồi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với bệnh viện này vậy?” Giọng điệu vô cùng khó chịu, như đang thẩm vấn tội phạm.

Uất Trì phản ứng một lúc mới nhận ra Lâm Phú Quốc đang hỏi mình, y nhướn mày: “Tôi không biết.”

Lâm Phú Quốc: “Mẹ mày là bác sĩ ở đây mà mày không biết?!”

Uất Trì giơ tay lên: “Tôi thật sự không biết.”

“Mày!” Lâm Phú Quốc đứng bật dậy, mặt đỏ tía tai. Gã là tài xế đường dài, dầm mưa dãi nắng, da vừa đen vừa nhám, mặt đầy nếp nhăn, cặp mắt lồi ra, trông tướng mạo có thể thấy không dễ đυ.ng vào. Nhưng Uất Trì không né không tránh mà còn nhìn thẳng vào mắt gã, ánh mắt y vô cùng bình tĩnh. Qua một lúc sau, Lâm Phú Quốc phun một bãi nước bọt, chửi một tiếng “Đυ. mẹ” rồi ngồi trở lại.

Rất lâu không ai nói gì, tầm hơn ba giờ chiều, ánh nắng không còn quá gắt, vốn là lúc dễ buồn ngủ nhất, ngay cả Uất Trì cũng bắt đầu gật gù, kết quả bị đầu của đột ngột Nguyên Kỳ gác lên vai mà tỉnh giấc. Y bỗng ngồi thẳng dậy: “Không xong!”

Lí Hạ và Trương Vũ Phàm cũng lập tức tỉnh lại, Lí Hạ hỏi: “Không xong chuyện gì?”

Uất Trì đứng lên, kéo Nguyên Kỳ dậy: “Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!”

Lí Hạ và Trương Vũ Phàm cũng đứng lên theo, Lâm Phú Quốc cũng ngồi dậy nhưng vẻ mặt rất khó chịu: “Làm cái gì đấy hả?”

Uất Trì nhìn ông chú lôi thôi kia, tuy rằng không thích gã nhưng ít nhất gã cũng là người, y đành giải thích: “Tôi nhớ ba giờ rưỡi sẽ có một đợt vệ sinh đại sảnh bệnh viện, rất có thể công nhân vệ sinh sẽ đi vào từ cửa này.”

Lâm Phú Quốc: “Vào thì vào đi! Giờ khắp nơi trong bệnh viện đầy bác sĩ y tá, mày chạy đi đâu? Bị chúng nó bắt mới chết!”

Lần này Lí Hạ và Trương Vũ Phàm cũng dừng lại nhìn Uất Trì, rõ ràng cũng có chút do dự.

Uất Trì không thèm quan tâm đến bọn họ, dù sao y cũng không chắc mình đúng, chỉ đành tự cầu may. Chẳng qua Uất Trì vừa chợt nhớ tới cảnh mình vừa nhìn xuống từ giếng trời, mấy người hộ lý đẩy xe chở tim đó không phải bác sĩ y tá, ai biết công nhân vệ sinh sẽ biến thành cái gì? Hơn nữa, bây giờ bọn họ ngơ ngơ ngáo ngáo tập trung ở đây thật sự không ổn, tuy có vẻ trống vắng không có bác sĩ y tá nào tới, nhưng cửa lại không ra được, có thể nói chính là một ngõ cụt. Nhỡ có biến cố xảy ra, muốn chạy cũng không có chỗ chạy.

Uất Trì kéo Nguyên Kỳ đi lên, Lâm Phú Quốc đột nhiên nắm lấy chân y, Uất Trì nhíu mày quay đầu lại, hỏi: “Ông muốn gì?”

Lâm Phú Quốc hung tợn nói: “Mày không được đi! Chắc chắn mày biết cái gì đó! Mày không được đi!”

Uất Trì cảm thấy nực cười, rốt cuộc là muốn sao đây? Y cố rút chân ra nhưng không được, đầu thì đau như búa bổ: “Buông tôi ra!”

Lâm Phú Quốc vòng hai tay ôm chặt chân y, dáng vẻ giống như một ông chủ lòng dạ đen tối muốn khất nợ: “Mày không được đi! Chắc chắn mày biết cái gì đó! Mày không được đi!”

Uất Trì: “Tôi không biết! Tôi chỉ cảm thấy nên rời khỏi đây! Ông không nghe thì tôi cũng đâu ép ông! Thả tôi ra, sắp không kịp rồi…”

Uất Trì đột nhiên cứng họng, vì y thấy một người bước vào từ cánh cửa mà bọn họ không thể đi ra. Nguyên Kỳ, Lí Hạ và Trương Vũ Phàm cũng nhìn thấy, bọn họ tức khắc câm như hến. Lâm Phú Quốc vẫn đang la hét nhưng có lẽ cảm nhận được bầu không khí không đúng, gã theo ánh mắt của mọi người nhìn ra sau, ngay lập tức câm miệng.
« Chương TrướcChương Tiếp »