Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Lý Cầu Sinh Trong Vô Hạn Lưu

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đó là một bà già vừa gầy vừa đen, mặc đồng phục công nhân vệ sinh, đang trừng mắt nhìn bọn họ bằng đôi mắt trắng dã.

Bầu không khí đông cứng kéo dài khoảng một phút, đột nhiên Lâm Phú Quốc bật dậy, vung chân đá bà già lao công ngã xuống, sau đó leo lên người giơ nắm đấm to như búa tạ đánh vào đầu bà ta. Bà lao công ngã đập ót xuống sàn, cộng thêm mấy cú đấm liên tiếp làm bà ta chết ngay tại chỗ, mặt bị đấm tới lõm vào, máu chảy đầy đất.

Chuyện xảy ra quá nhanh, những người khác hầu như không kịp phản ứng.

Lâm Phú Quốc nhìn đôi tay dính đầy máu của mình, gào lên: “Đây chắc chắn không phải người! Chắc chắn không phải người! Bà ta đi vào từ cánh cửa đó! Không phải chúng mày nói đó là “quỷ môn quan” sao? Bà ta chắc chắn không phải người!” Gã căng thẳng, cặp mắt đỏ ngầu, dáng vẻ như sắp sụp đổ, vừa lẩm bẩm “bà ta chắc chắn không phải người” vừa định nắm lấy chân Uất Trì.

Uất Trì tránh ra, kéo Nguyên Kỳ chạy nhanh lên trên.

Chỗ họ đứng thấp hơn sảnh bệnh viện nửa tầng, chạy lên là tới cửa thông với đại sảnh. Uất Trì không dừng lại, nhưng khi vừa đạp lên bậc thang cuối cùng, y đối diện với một khuôn mặt xanh xao. Có y tá mở cửa, rất khó chịu nói: “Ồn ào cái gì thế hả? Đã tới trễ còn làm ồn là sao?”

Uất Trì không nghĩ ngợi lập tức đá vào ngực cô ta, đạp cô ta văng ra ngoài rồi khóa cửa lại, quay đầu hét lên: “Còn không mau chạy đi!”

Một tiếng gầm thét truyền đến từ ngoài cửa, trên cửa sắt chợt có thêm vài dấu nắm đấm. Uất Trì không quan tâm, y dồn hết toàn bộ sức mạnh chạy lên trên, sau lưng là tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng thở dốc của những người khác. Lúc Uất Trì chạy đến giữa tầng hai và tầng ba, y nghe thấy tiếng cửa va vào tường cực mạnh, ả y tá kia đã mở cửa, tiếng đế giày mềm ma sát với mặt sàn vang lên, ả đang đuổi theo.

Lúc Uất Trì chạy đến tầng bốn, y ngoặt ra ngoài. Vì đến đây rất nhiều lần nên y theo bản năng cảm thấy tầng lầu này rất quen thuộc.

Hành lang quá dài, cứ chạy như vậy rất dễ bị bắt, ả y tá kia chỉ cách họ hai tầng lầu, bọn họ không đủ thời gian chạy hết một hành lang dài. Uất Trì lao vào nhà vệ sinh cách lối thoát hiểm năm mét, đá văng van nước rồi rẽ vào phía sau cột chịu lực bên cạnh nhà vệ sinh. Những người theo sau Uất Trì cũng dán sát vào tường, đứng thẳng hàng, Không ai bị bỏ lại, ngay cả Lâm Phú Quốc cũng thở hì hục chạy theo sau.

Chưa kịp thở, tiếng bước chân đã vang lên, tiếng “cộp cộp” tiến lại gần. Uất Trì nín thở, trước mắt dần dần biến thành màu đen, bên tai là tiếng tim đập thình thịch của mình. Y bỗng có hơi hối hận, vừa nãy đáng lẽ nên chạy trên hành lang, dù sao y cũng không phải người chạy cuối cùng. Cho dù ả y tá kia có đuổi kịp thì người bị bắt chắc chắn không phải y, dù sao để gϊếŧ những người khác cũng tốn khá nhiều thời gian, y chắc chắn sẽ thoát được.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.

Tiếng bước chân đến trước cửa nhà vệ sinh… rồi đi qua… cách bọn họ rất gần… ngay trước mặt.

Chỉ cách một cột chịu lực.

Bây giờ bọn họ xếp thành một hàng, nếu góc độ mà lệch một chút, người cuối cùng là Lí Hạ sẽ bị y tá nhìn thấy.

Mười ngón tay của Uất Trì bấu chặt vào vách tường, khó khăn nuốt nước miếng.

Y tá đột nhiên quay đầu, vọt vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh có rất nhiều chỗ có thể ẩn nấp, các gian vệ sinh riêng, phòng chứa đồ, sau cánh cửa, xem xong nhà vệ sinh nam còn có nhà vệ sinh nữ, muốn kiểm tra hết sẽ tốn khá nhiều thời gian. Ngay khi y tá vừa bước vào, Uất Trì quyết định thật nhanh, y chạy ngược trở về chỗ cũ, theo cầu thang thoát hiểm chạy xuống tầng hai, đối diện với lối thoát hiểm chính là cửa sau của phòng phát thuốc, y qua đó xoay nắm cửa, không khóa, dẫn mọi người xông vào.

Phòng phát thuốc rất lớn, chiếm nửa tầng hai, các kệ bày đầy thuốc trải dài nhìn không thấy điểm dừng. Uất Trì đoán bây giờ tầng một có rất nhiều người chết, đám y tá bắt buộc phải đi xử lý, Có thể những kẻ ở tầng cao hơn sẽ lười đi xuống, nhưng những kẻ trực ban ở tầng một và tầng hai muốn trốn việc cũng không trốn được.

Uất Trì đã cược đúng, bây giờ trong phòng phát thuốc không có ai.

Mọi người chọn chỗ thuận lợi dễ chạy trốn cả trước lẫn sau trong phòng phát thuốc, rốt cuộc cũng có thời gian hít thở.

Nguyên Kỳ sống sót sau tai nạn, thê thảm nói: “Lúc đó tiếng tim em đập lớn cực, sợ dẫn cô ta tới.”

Lí Hạ nói: “Tôi cũng vậy.”

Lâm Phú Quốc vừa mới lấy lại hơi, gắt gỏng nói: “Chạy cái gì mà chạy? Chúng ta đông người như vậy, chẳng…”

Lí Hạ nói: “Nhỏ tiếng thôi!”

Lâm Phú Quốc đúng là có nhỏ tiếng hơn một chút, nhưng vẫn nói hết câu: “Chẳng lẽ không đánh lại cô ta sao?”

Trương Vũ Phàm nghe thấy vậy cười khẩy: “Vậy sao ông không đi đánh cô ta đi?”

Lâm Phú Quốc kích động đến cổ nổi gân xanh: “Tao, tao không đi? Được, tao sẽ đi ngay bây giờ!”

“Đừng! Đừng! Ông thật sự không đánh lại đâu!” Nguyên Kỳ nói, “Tôi vừa tận mắt nhìn thấy, một người đàn ông cao hơn một mét tám bị một y tá nhỏ bé thế này,” Cậu ta vung tay mô tả chiều cao, “Chỉ cần bóp một phát là nát cổ tay, tôi còn nghe rõ tiếng xương gãy mà, đó lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy âm thanh đó…”

Lâm Phú Quốc hừ một tiếng: “Có gì mà chúng mày nói quá lên thế? Vừa rồi không phải tao mới gϊếŧ được một tên sao?”

Trương Vũ Phàm đốp lại gã: “Vậy sao ông còn chạy theo chúng tôi? Ông đi đi!”

Sau đó hai người cãi nhau rùm beng, nhưng dưới sự kiềm chế của Lí Hạ, âm lượng tương đối nhỏ. Nguyên Kỳ nghe một lúc cảm thấy thật sự không nói nên lời, cậu ta quay đầu nhìn Uất Trì thấy y đang ngẩng đầu nhìn lên các kệ thuốc, thế là liền tiến lại gần hỏi nhỏ: “Anh Trì, anh đang nhìn gì vậy?”

Uất Trì nói: “Nhìn thuốc.”

Bên kia, giọng Trương Vũ Phàm hơi cao lên: “Không dám đi thì câm miệng, đồ hèn.”

“Đi!” Lâm Phú Quốc đứng dậy, “Đi thì đi! Ông đây sợ ai?” Nói xong gã thật sự đi ra ngoài.

Lí Hạ đánh Trương Vũ Phàm một cái: “Anh kích động ông ta làm gì?”

Trương Vũ Phàm nói: “Anh không ưa gã.” Nói xong thấy Lí Hạ dẩu môi dáng vẻ không vui, cậu ta liền ôm eo cô ta, nịnh nọt nói: “Không sao, gã nhát gan như vậy, chắc chắn không dám đi đâu, dám chắc gã sẽ tìm một góc xó xỉnh nào đó trốn rồi. Anh nghĩ kiểu người hở chút là động tay động chân như gã sớm muộn gì cũng gây chuyện, tốt hơn hết là đừng kéo chúng ta xuống nước.”

Nguyên Kỳ liếc nhìn eo hông họ dính sát vào nhau, thầm nghĩ thật chán ghét, ọe.

“Không.” Uất Trì đột nhiên xen vào, lạnh lùng nhìn Trương Vũ Phàm, “Cậu muốn ông ta đi để thử xem có thật sẽ chết hay không.”

Bầu không khi tĩnh lặng một lúc lâu, Trương Vũ Phàm nói: “Vậy thì sao?”

“Không cần thiết.” Uất Trì chỉ vào một ô cửa sổ, nói, “Mấy người tự xem thì biết.”
« Chương TrướcChương Tiếp »