Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Lý Cầu Sinh Trong Vô Hạn Lưu

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thảm trạng trong sảnh phải nhìn qua giếng trời mới thấy được, thật ra Trương Vũ Phàm, Lí Hạ, hay kể cả Lâm Phú Quốc đều chưa từng nhìn thấy. Lúc bọn họ gặp phải hỗn loạn trong tòa nhà, đúng là có bắt gặp y tá làm hại người, nhưng người đến người đi, rất khó nhìn rõ tình hình, cứ thế bị cuốn theo bắt đầu chạy.

Trương Vũ Phàm nhìn Uất Trì vài giây, Lí Hạ thì đứng dậy bò về phía cửa sổ, Trương Vũ Phàm cũng đi theo. Nguyên Kỳ nhìn Uất Trì, Uất Trì nhún vai, cậu ta cũng đi tới.

Phòng phát thuốc xây rộng hơn các phòng khác, chiếm cả một hành lang, rất gần với giếng trời. Ba người ngồi xổm bên ô kính nhìn xuống dưới, Lí Hạ lập tức hoảng sợ thét lên nhưng nhanh tay tự bịt miệng mình. Nguyên Kỳ cũng bịt miệng nhoài người sang một bên ói. Trương Vũ Phàm đi về, gương mặt vặn vẹo dữ dội, trông hơi giống quỷ: “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế?”

Uất Trì đang nhìn các loại thuốc trên kệ, không thèm liếc nhìn cậu ta lấy một lần: “Tôi không biết.”

“Anh không biết mà vẫn bình tĩnh như thế?” Trương Vũ Phàm túm lấy cổ áo Uất Trì, “Đừng coi tôi là Lâm Phú Quốc mà lừa.”

“Bình tĩnh là sai sao?” Uất Trì ngẩng đầu nhìn cậu ta, nói, “Hơn nữa tại sao cậu nghĩ mình khác Lâm Phú Quốc? Ít nhất có một điều ông ta nói đúng.”

Trương Vũ Phàm hỏi: “Điều gì?”

“Chúng ta phải tìm một y tá hoặc bác sĩ để gϊếŧ.” Uất Trì nhặt vài ống thuốc trên kệ, “Thử xem có gϊếŧ được không, và làm thế nào mới gϊếŧ được.”

Tay Trương Vũ Phàm run lên, buông Uất Trì ra.

“Bệnh viện không ra được, nếu muốn sống phải tìm ra điểm yếu của bọn chúng. Sau khi thu dọn dưới sảnh xong có lẽ chúng sẽ quay lại vị trí làm việc của mình, thời gian của chúng ta không còn nhiều.” Uất Trì tiếp tục, “Ý tưởng ban đầu của tôi là… thử đập bằng vật nặng, đốt bằng lửa, dùng thuốc độc… Các cậu có đề xuất gì không?”

Nguyên Kỳ và Lí Hạ cũng tụ lại, sắc mặt rất khó coi. Trước đó Nguyên Kỳ còn rảnh rỗi đùa giỡn khoe tài, Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng dưới sảnh, bây giờ cậu ta không nói được câu nào, mở miệng ra chỉ muốn nôn.

Không ai nói gì, cũng không ai phản đối.

Uất Trì xác nhận lại chuyên môn của từng người. Nguyên Kỳ học mỹ thuật, Trương Vũ Phàm và Lí Hạ đều là sinh viên năng khiếu thể thao, một người học điền kinh, một người đẩy tạ. Uất Trì học kỹ thuật lập trình công nghệ sinh học, kèm thêm môn nguyên lý hóa học. Chẳng mấy chốc y đã pha chế xong một ống thuốc độc, sau khi vào cơ thể 15 giây sẽ tạo thành huyết khối, tối đa 30 giây có thể gây tử vong.

Kế hoạch cũng không quá chi tiết, Uất Trì nói sơ qua một lượt. Đột nhiên bọn họ nghe thấy tiếng thét thảm thiết cách đó không xa, hình như là Lâm Phú Quốc, lại còn ngay trong phòng thuốc!

Ở phía ngược lại với cánh cửa họ đi vào, mọi người chạy tới, thấy một cánh cửa kính bị đập vỡ. Lâm Phú Quốc đang bị một nữ bác sĩ bóp cổ nhấc lên, tay kia của bác sĩ cầm dao, sắp đâm vào ngực Lâm Phú Quốc.

Bác sĩ này chỉ có một mình, hai tay đều không rảnh, có thể nói là thời cơ rất tốt. Uất Trì chưa kịp nói gì, Trương Vũ Phàm đã dùng kỹ thuật chạy nước rút 50 mét lao tới, đập lọ thuốc lên bàn tay đang bóp cổ Lâm Phú Quốc của nữ bác sĩ. Lọ thuốc làm bằng thủy tinh, nặng ít nhất 20 cân, bên trong ngâm một con rắn đen. Lực đập của Trương Vũ Phàm khiến cái lọ vỡ tan, mảnh thủy tinh cắm vào cánh tay không mấy to khỏe của nữ bác sĩ, Nếu là người bình thường chịu cú đập này, ít nhất cũng sẽ bị gãy xương nghiêm trọng.

Nhưng tay nữ bác sĩ chỉ như bị thương ngoài da, thậm chí còn không thả Lâm Phú Quốc ra, cô ta quay đầu u ám nhìn Trương Vũ Phàm khiến cậu ta sợ đến ngồi bệt xuống đất. Ngay khi bác sĩ sắp lao về phía cậu ta thì Lí Hạ đứng phía sau đột nhiên lao đến, đυ.ng ngã kệ thuốc cách bác sĩ gần đó. Chai lọ đổ văng khắp nơi, kệ sắt đè ngang lưng nữ bác sĩ.

Uất Trì và Nguyên Kỳ cũng chạy tới, Nguyên Kỳ luống cuống quẹt diêm, gấp gáp thúc giục Uất Trì: “Anh Trì! Nhanh lên!”

So với lọ thuốc, kệ sắt nặng đến nỗi có thể đè chết cả cọp, nhưng nữ bác sĩ chỉ dừng lại trong chốc lát rồi bắt đầu vùng vẫy, kệ sắt bị cô ta đẩy nâng lên!

Kế hoạch bọn họ bàn bạc từ trước là: Một đập, hai đè, ba độc, bốn đốt. Nguyên Kỳ đã chuẩn bị xong diêm quẹt, không hiểu sao Uất Trì lại do dự, cậu ta lại thúc giục: “Anh Trì!”

Trương Vũ Phàm cũng hét lên: “Uất Trì! Anh làm gì vậy!”

Gương mặt Uất Trì tái nhợt, thê thảm đến không còn ra nét người, cả người run rẩy.

Uất Trì tưởng mình đã chấp nhận vụ tai họa này, hơn nữa đã chuẩn bị đón nhận số phận bi thảm sắp tới – Một tai họa cực kỳ tồi tệ, nhưng khi đã xảy ra thì không có cách nào khác. Dĩ nhiên Uất Trì sợ chết. Y chỉ là một người bình thường, sống 24 năm thuận buồm xuôi gió, tất nhiên sẽ sợ chết. Nhưng trong thế giới hiện thực tại không có chấp niệm gì quá sâu sắc khiến y hối hận, không có khát vọng ý chí lớn lao nào để y tiếc nuối, không có người mình yêu khiến y quyến luyến. Kỷ Kinh Chập cũng đã trở về, cha y cũng có cuộc sống mới, điều duy nhất y không buông được chính là mẹ mình, nhưng thật không may, “người ở nơi nào hát, ta cũng lĩnh nhận”*, mẹ y lại ở cùng y trong vụ tai họa hoang đường này… Uất Trì nghĩ, có lẽ mình sẽ giãy giụa đến một khắc cuối cùng rồi chết cùng người phụ nữ sinh ra và nuôi dưỡng mình trong thế giới quái đản này – nhưng khi chuyện bày ra trước mắt, Uất Trì mới nhận ra mình yếu đuối biết nhường nào.

*Một câu trong bài hát Xích Linh/赤伶

Bác sĩ này là Chu Nghênh Xuân.

Dường như Chu Nghênh Xuân đã hoàn toàn mất trí, xương sống bị kệ sắt nặng cả nghìn cân đè lên thế mà như không có việc gì bò ra ngoài, Trong mắt bà dường như không mấy quan tâm tới việc thoát thân, chỉ để ý đến trái tim của Lâm Phú Quốc ở ngay gần đó. Bà ta kéo chân Lâm Phú Quốc, tay kia sắp đâm xuống —

“Anh Trì!” Nguyên Kỳ lại hét lên, nhưng không đợi y nữa, cậu ta tiến lên định châm lửa trước.

Rốt cuộc Uất Trì cũng động đậy, y quỳ xuống cạnh kệ sắt đè lên Chu Nghênh Xuân, giữ lấy đầu bà rồi tiêm thuốc độc vào ót.

Chu Nghênh Xuân thét lên một tiếng thảm thiết, giãy giụa mạnh hơn nhưng cuối cùng cũng buông Lâm Phú Quốc ra. Lâm Phú Quốc tè ra quần, lăn lộn đứng dậy, gã thực sự sợ đến nỗi không kìm được. Uất Trì loạng choạng lui về sau, thấy y sắp té, Lí Hạ vội đỡ lấy y.

Nguyên Kỳ không chần chừ nữa, cậu ta ném túi nhựa chứa hai mươi chai cồn lên người Chu Nghênh Xuân rồi lùi lại, sau đó tiếp tục ném que diêm đang cháy, lửa bùng lên ngút trời.

Mọi người đều nhìn ngọn lửa, nhìn người phụ nữ gào thét giãy giụa trong quần sáng đỏ rực, cơ thể bà dần cháy đen rồi bất động.

Trong lòng Uất Trì là một mảnh tĩnh lặng. Nhưng dường như có hai giọng nói vang dội bên tai y.

—— Bà ấy chết rồi, như vậy càng không còn gì đáng để luyến tiếc, mình càng có thể chết.

—— Nhưng ngay cả bà ấy mình cũng dùng làm vật hi sinh, sao mình có thể chết đây?

Uất Trì đang thất thần, chợt nghe thấy một tràn tiếng lập cập lập cập bên cạnh, y nhìn qua, là hai hàm răng của Nguyên Kỳ đang va vào nhau. Y phiền chết đi được, đang định mắng cậu ta lại thấy Nguyên Kỳ run rẩy chỉ vào ngọn lửa.

Uất Trì liền nhìn qua thì thấy người phụ nữ chìm trong ngọn lửa sau một lúc im lặng lại đột nhiên giơ tay lên, nâng kệ thuốc bằng một tay rồi khéo léo khom mình, co một chân tự mình thoát ra. Mọi người bắt đầu chạy, Uất Trì cũng theo bản năng chạy theo. Nhưng tốc độ của Chu Nghênh Xuân tái sinh từ ngọn lửa lại nhanh kinh người, đó không phải là tốc độ mà con người có thể đạt tới, gần như ngay lập tức đuổi kịp y. Bà ta chặn trước Uất Trì, một tay vươn ra dần chạm đến cổ y.

Trong khoảnh khắc đó, Uất Trì không biết mình đang nghĩ gì, y nhìn vào khuôn mặt méo mó, khô quắt của mẹ mình bị lửa thiêu cháy, dường như ngay cả đôi mắt cũng bị đốt thành hai hố đen. Uất Trì nghĩ, ít nhất một phần nào đó trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải gánh trọng tội gϊếŧ mẹ, nhưng tràn ngập trong y là nỗi sợ cùng cực, sợ hãi đến tận cùng.

Nỗi sợ to lớn, cảm giác ớn lạnh từ cái chết đông cứng toàn bộ cơ thể.

Uất Trì chưa bao giờ nghĩ mình lại sợ chết đến vậy.

Cùng có suy nghĩ này trong thời khắc đó còn có một người khác —— Lâm Phú Quốc. Gã là một người thô thiển quê mùa, vừa keo kiệt vừa không thông minh, cho dù dãi gió dầm mưa thì đầu óc của gã cũng không thiện lương hơn là bao, Nhưng không biết lúc đó gã nghĩ gì, hoặc có lẽ không nghĩ gì, cũng có lẽ bị bác sĩ xuất hiện bất ngờ dọa sợ, hoặc va phải thứ gì đó làm chệch hướng —— Gã đang chạy bên cạnh Uất Trì thì đột nhiên nghiêng người, đẩy Uất Trì ra. Thế là cái cổ rơi vào tay Chu Nghênh Xuân không phải của Uất Trì mà biến thành của gã. Cổ bị siết đến nghẹt thở nhưng gã vẫn phát ra một tiếng gào như gà gáy: “Chạy mau!”

Uất Trì nhìn gã, y ngẩn ra một giây rồi loạng choạng bò lên bắt đầu chạy, Lúc chạy đến cánh cửa họ đi vào, y không thể kìm được mà ngoảnh lại, nhìn thấy Chu Nghênh Xuân cơ thể cháy đen cũng đang nhìn y, dường như bà muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói, thay vào đó đâm một nhát xuyên qua tim Lâm Phú Quốc.
« Chương TrướcChương Tiếp »