Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Lý Cầu Sinh Trong Vô Hạn Lưu

Chương 8: Bệnh viện số 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Uất Trì chạy vào lối thoát hiểm, chỉ có Nguyên Kỳ còn đợi y, hai người còn lại đã chạy mất dạng từ lâu. Uất Trì không nghĩ nhiều, vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, không đâm sau lưng đã là tốt lắm rồi.

Uất Trì dẫn Nguyên Kỳ lên tầng sáu rồi lại nhìn xuống giếng trời, phát hiện tất cả nhân viên y tế đã giải tán nhưng không ai thu dọn xác chết, chúng vẫn nằm ngổn ngang trong đại sảnh, chỉ có một nhóm nhân viên vệ sinh đang lau sạch vết máu dính trên đất.

Bọn họ chạy từ cầu thang tầng sáu thẳng đến khu điều trị nội trú. Bây giờ là hơn bốn giờ chiều ở thế giới này, khá nhiều bác sĩ trực phòng khám, do đó số nhân viên y tế ở khu điều trị nội trú sẽ ít hơn. Hai người cẩn thận vừa chạy vừa trốn, vọt vào khu điều trị nội trú. Khi nhìn vào một phòng bệnh, không ngờ lại thấy sắc mặt các bệnh nhân vẫn bình thường, bọn họ đang nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất như không có gì xảy ra.

Kết cấu tầng lầu khu điều trị nội trú phức tạp hơn, có khá nhiều ngã rẽ, không như khu khám bệnh vừa nhìn đã thấy hết từ đầu đến cuối. Uất Trì đang kiểm tra phòng bệnh thứ ba thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng chầm chậm ở góc rẽ đằng xa, là tiếng giày đế mềm đặc trưng của y tá. Da đầu Uất Trì tê rần, y gần như phản xạ có điều kiện mở cửa phòng bệnh trước mặt, kéo Nguyên Kỳ vào trốn, lúc mở cửa còn bị thứ gì đó chặn lại, không thể mở hoàn toàn.

Bọn họ vừa mới đóng cửa chưa tới ba giây, một chiếc mũ y tá màu trắng chợt lướt qua ô kính trên cửa.

“Má nó!” Đợi y tá đi qua, cậu thanh niên trẻ sau cánh cửa ôm đầu gối chửi một câu, đầu gối người nọ đỏ ửng, là do lúc nãy Uất Trì mở cửa đập vào.

Lúc Nguyên Kỳ và cậu thanh niên mới chửi thề trố mắt nhìn nhau, thì ông già mập đang nằm trên chiếc giường ở giữa đột nhiên nói oang oang: “Ồ! Hôm nay người chơi trốn tìm nhiều thế!”

Phòng bệnh này là phòng 4 người, giường bệnh xếp thành một hàng, trên đó có ba ông già đang nằm. Sau cửa có một thanh niên đang nấp, trong nhà vệ sinh thì có hai cô gái đang trốn, thêm Uất Trì và Nguyên Kỳ thì có tổng cộng tám người.

Thanh niên tên Hồ Khải, mười chín tuổi, bỏ học từ cấp hai, là một tên côn đồ cắc ké trong khu vực, hôm nay cậu ta theo đại ca đến đón ông bác ra viện. Lúc xảy ra chuyện, cậu ta đang ở ngay trong sảnh bệnh viện. Hai cô gái là bạn cùng lớp cấp ba, một người tên là Lưu Cầm, một người là Hứa Bạch Thi, đến làm xét nghiệm axit nucleic* để chuẩn bị cho chuyến du lịch tốt nghiệp. Theo lời cả hai, một nam sinh đi cùng họ đã “chết dưới tay y tá”.

*NAT: (Nucleic Acid Testing) là một kỹ thuật sàng lọc máu nhằm loại bỏ các chế phẩm máu bị nhiễm các tác nhân vi sinh vật như HIV, HCV, HBV. Trong bối cảnh truyện thì xét nghiệm để chẩn đoán COVID-19.

Còn đám ông già dường như không biết có biến cố xảy ra, tai cũng không thính, thật sự nghĩ đám thanh niên này đến bệnh viện để chơi trốn tìm, họ nói vài câu với đám thanh niên “đừng cản trở công việc của nhân viên y tế”, rồi tự mình trò chuyện.

Tình trạng của Hồ Khải rất tệ, cả người trong trạng thái căng thẳng, run rẩy liên tục đổ mồ hôi lạnh. Hứa Bạch Thi là một cô gái xinh đẹp, mặc váy trắng, đuôi tóc còn uốn xoăn, đang không ngừng khóc. Lưu Cầm thì có năng lực chịu đựng khá hơn, còn đi qua hỏi hai người Uất Trì có biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không.

Uất Trì nhìn cô, nói không biết, nhưng vẫn nói với cô những phát hiện của họ —— thời gian dừng lại, cửa không ra được, có thể gϊếŧ nhân viên vệ sinh, không gϊếŧ được bác sĩ. Trước mắt chưa biết phải làm sao, cứ sống sót trước đã.

“Các anh còn dám đi gϊếŧ bác sĩ…” Lưu Cầm ngạc nhiên nói, “Thật lợi hại.”

Uất Trì nói: “Chưa gϊếŧ được.”

Lưu Cầm: “Vậy cũng rất lợi hại rồi.”

Đám người già đang nói về con cái của mình, từ giai đoạn ganh đua so sánh chuyển sang giai quở trách. Ông già mập ở giữa thở dài, nói: “Con trai tôi cái gì cũng tốt, chỉ có cái không coi cha nó ra gì! Nói chiều ba giờ đến thăm tôi, mà đã giờ này rồi! Chẳng thấy bóng dáng nó đâu!”

Ông già gầy bên phải cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Anh bạn yên tâm, bây giờ mới… một giờ bốn mươi chín phút thôi mà.”

Ông già mập nói: “Đồng hồ đeo tay của ông hỏng rồi! Vừa nãy ông cũng nói một giờ bốn mươi chín phút!”

Ông già đeo kính bên trái nói: “Đúng! Đồng hồ của ông chắc chắn hỏng rồi! Ông nhìn đồng hồ của bệnh viện đi…” Ông ta chỉ vào chiếc đồng hồ điện tử treo bên cạnh cửa.

Ông già gầy nói: “Tôi không nhìn rõ!”

Ông già mập nói với Nguyên Kỳ: “Này, cậu bé, giúp ông xem mấy giờ rồi!”

Nguyên Kỳ nhìn, nói: “Bốn giờ ba mươi bảy.”

Ông già mập đau lòng nói: “Thấy chưa! Thằng con hư này! Sớm quên cha nó ngoài chín tầng mây rồi!”

Mấy ông già người mắng người khuyên, rõ ràng chẳng nghe rõ nhưng vẫn trò chuyện sục sôi ngất trời.

Nguyên Kỳ ghé sát Uất Trì, nói nhỏ: “Anh Trì, một giờ bốn mươi chín…”

Uất Trì nói: “Ừ.”

Vừa rồi Uất Trì còn đang suy nghĩ, có lẽ bệnh nhân nội trú có điểm khác biệt so với những người như họ — những người mới đến bệnh viện hôm nay, nên không bị tấn công. Nhưng hiện tại xem ra, có vẻ như đều giống nhau, tất cả các thiết bị đo giờ giấc bên ngoài đều dừng lại ở cùng một thời gian.

Uất Trì cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Uất Trì bắt đầu quan sát phòng bệnh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên chiếc đồng hồ điện tử ở cạnh cửa. Đó là loại đồng hồ điện tử kiểu cũ, màn hình điện tử rất nhỏ, chỉ lớn chừng nửa chiếc điện thoại di động, chữ đen trên nền xanh xám, quả thật rất khó nhìn. Đừng nói mấy ông già nằm trên giường, ngay cả y cũng không nhìn rõ.

Chiếc đồng hồ treo ở đây có tác dụng gì?

Không phải để cho bệnh nhân xem, vậy là cho…

Lúc này, từ dư quang, Uất Trì nhìn thấy một bóng trắng lướt qua cửa kính, ngay sau đó là tiếng gõ cửa vang lên.

“Cộc cộc cộc”, kèm theo giọng nói đầy nội lực của y tá: “Kiểm tra phòng!”

Chỉ trong một cái chơp mắt, cảm giác một luồng hơi lạnh thấu xương lại bao trùm lên Uất Trì, rất nhiều phương án giải quyết lộn xộn nhồi nhét vào đầu y nhưng không có cách nào giúp y chạy thoát — căn phòng này không có chỗ trốn.
« Chương TrướcChương Tiếp »