Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Lý Cầu Sinh Trong Vô Hạn Lưu

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nguyên Kỳ kéo áo Uất Trì từ phía sau: “Anh Trì… anh sao vậy?”

Uất Trì hít một hơi sâu, lúc này mới nhận ra phòng bị gõ là phòng bên cạnh..

“Chúng ta phải đi!” Uất Trì nói, “Bọn chúng sắp đến kiểm tra phòng!”

Ba người kia nghe thấy vậy cũng lại gần. Hứa Bạch Thi hỏi nhỏ: “Vậy họ thì sao?” Cô chỉ vào ba ông già trên giường.

Hồ Khải nói: “Ai rảnh mà để ý đến bọn họ?”

Hứa Bạch Thi nghe lời ác ý như vậy. cô ta sợ hãi lại sắp rơi nước mắt.

Uất Trì đang nhìn ra ngoài thông qua ô kính, tình hình không tốt lắm. Có hai người kiểm tra phòng, một người vào kiểm tra, một người cầm túi nhựa đứng ở cửa. Bây giờ cả bọn mà đi ra ngoài sẽ bị y tá đứng ngoài nhìn thấy.

Uất Trì cân nhắc một chút, nếu bây giờ lao ra ngoài, đám y tá chắc chắn sẽ đuổi theo, người tụt lại phía sau sẽ bị bắt, người đi trước có thể chạy thoát… ít nhất chính bản thân Uất Trì có thể chạy thoát. Còn nếu bọn họ mai phục, thừa dịp y tá vào rồi đá ngã sau đó bỏ chạy, như vậy có thể tranh thủ thêm chút thời gian, dĩ nhiên người đi trước sẽ chạy thoát, nhưng người đá ngã phải là y, người chạy sau cũng phải là y, hơn nữa đạp được hay không lại là chuyện khác. Chẳng phải Nguyên Kỳ đã nói nhìn thấy y tá thấp bé có thể dùng một tay bóp nát cổ tay của một người đàn ông vạm vỡ sao.

“Anh Trì…” Nguyên Kỳ hơi sợ nhỏ giọng gọi y.

Uất Trì nhìn quanh, y nhấc thùng nước bên cạnh vác lên vai rồi nói với những người còn lại: “Lát nữa tôi sẽ quật ngã hai người đó, mọi người ra ngoài rẽ trái, chỉ cần tập trung chạy.”

Sau đó là khoảng thời gian chờ đợi nghẹt thở.

Tiếng la hét thảm thiết vang lên ở phòng bên cạnh. Nhưng tiếng la thảm thiết là chuyện quá đỗi bình thường trong bệnh viện, ngày thường sẽ không gây chú ý gì.

Uất Trì tính toán thời gian, khoảng năm phút sau, ả y tá đi vào bước ra, ném vài thứ dính máu dầm dề vào túi nhựa trong tay y tá đứng ở cửa. Tiếp đó cả hai đi về phía phòng của đám Uất Trì, y có thể nghe thấy tiếng bước chân của bọn chúng dừng lại bên ngoài.

Uất Trì giơ thùng nước lên —

Y tá cầm túi nhựa bất ngờ nói: “Không đủ chỗ, quay lại đổi túi khác đi.”

Tiếng bước chân và tiếng túi nhựa loạt xoạt xa dần. Thật sự là vận may tốt đến không thể tin, Uất Trì nhất thời có hơi không phản ứng kịp.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nguyên Kỳ nói một câu vô thưởng vô phạt: “Làm em sợ chết khϊếp.”

Uất Trì lại nhìn ra ngoài rồi quay lại nói với mọi người: “Lát nữa đi theo tôi, bất kể thấy cái gì cũng không được phát ra âm thanh, hiểu chưa?” Thấy đôi giày cao gót nhọn của Hứa Bạch Thi, y nói với cô ta: “Cởi giày ra.”

Ông già mập nhìn Uất Trì đặt thùng nước lại chỗ cũ, cười nói: “Này, đám thanh niên các cậu như con nít ấy, chơi trốn tìm thôi mà, có cần thù oán đến mức đó không? Còn định vác thùng nước chờ người ta? Không nên làm thế, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.”

Uất Trì nhìn chằm chằm ông ta một lúc lâu, nói: “Bác à, không phải con trai bác không đến thăm bác. Hôm nay trước cổng bệnh viện có một vụ tai nạn giao thông liên hoàn, tắc đường rất dài, có lẽ anh ta bị kẹt trên đường.”

Ông già mập giật mình: “Tai nạn giao thông? Có ai bị thương không?”

Uất Trì: “Không, chỉ bị tắc đường thôi.”

Ông già gật đầu: “Không ai bị thương là tốt rồi, không ai bị thương là tốt rồi.”

Hứa Bạch Thi đã cởi giày, Uất Trì mở cửa, đi ra ngoài.

Vốn mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy, trong đầu tự biên tự diễn đủ cảnh tượng thảm sát khủng khϊếp khi gặp y tá trên đường. Hành lang của khu điều trị nội trú quanh co phức tạp, nhiều ngã rẽ thế này có trời mới biết phía sau khúc quanh có thứ gì đó đang chờ… nhưng thấy Uất Trì nhìn quanh hai lượt, chỉ mất chưa đến hai giây đã lẻn vào phòng bệnh bên cạnh.

Chính là phòng vừa bị kiểm tra.

Mọi người không hiểu Uất Trì định làm gì nhưng vẫn theo y lẻn qua. Nguyên Kỳ đi cuối cùng, chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, đến lúc vào trong thì nghe Uất Trì nói: “Khóa cửa.”

Nguyên Kỳ khóa cửa, đi vào bên trong, đầu tiên là thấy bóng lưng run lẩy bẩy của Hứa Bạch Thi và vệt máu đỏ sẫm trên mắt cá chân của cô. Có lẽ mới vừa nãy Hứa Bạch Thi không kiềm được muốn thét lên, bây giờ đang bị Lưu Cầm bịt miệng.

Nguyên Kỳ vượt qua vai của Hứa Bạch Thi nhìn vào trong phòng, cậu ta cảm giác cơ thể mình run rẩy dữ dội.

Đây là một phòng bệnh đủ người, bốn người chết xếp dài trên giường bệnh. Có hai người rõ ràng đã được đưa trở lại giường sau khi xong việc, trên sàn còn lưu lại vết máu kéo dài. Bọn họ một người chạy về phía cửa, một người chạy đến chỗ cửa sổ, để lại không ít dấu tay máu trên khung cửa và vách tường, vừa nhìn có thể tưởng tượng thảm trạng kinh hoàng lúc đó. Uất Trì đứng giữa hai giường bệnh xem xét các thi thể, một lát sau ngẩng đầu lên nói: “Tất cả đều không có tim.”

Nguyên Kỳ chạy thẳng vào nhà vệ sinh bắt đầu ói, chưa kịp ói ra thì sau gáy đột nhiên bị một đôi tay lạnh như băng bóp cổ họng. Cậu ta theo phản xạ muốn hét lên, may mà còn chút lý trí nhận ra giọng nói của Uất Trì: “Im lặng, bọn chúng đang đến.”

“Cộp cộp cộp”, là tiếng giày đế mềm rất nhỏ mà bệnh nhân nghe hàng ngày nhưng chẳng ai để ý, bây giờ lại vang dội trong hành lang.

Mọi người đều trốn vào góc chết của ô kính trên cửa, im lặng như gà.

Nguyên Kỳ và Uất Trì cùng trốn trong nhà vệ sinh, có lẽ vì âm thanh trong nhà vệ sinh vọng lại nên Nguyên Kỳ cảm thấy tiếng bước chân ở đây nghe còn rõ hơn cả bên ngoài. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, đến khi tới cửa phòng, Nguyên Kỳ thật sự nghi ngờ tim mình sẽ nhảy ra khỏi cổ họng ngay một giây kế tiếp.

May sao bọn chúng đi tiếp, hình như dừng lại trước cửa phòng của ba ông già. Sau tiếng gõ cửa là giọng oang oang của y tá: “Kiểm tra phòng!”

Từ đây có thể nghe được giọng của ông già mập: “Kiểm tra thì kiểm tra, cần gì to tiếng thế…”

Tiếp theo là tiếng hét kinh hoàng từ cổ họng già nua. Tiếng kêu thảm thiết kéo dài hai ba phút rồi im lặng vài phút, sau đó là tiếng lạch cạch sát vách.

Chờ thêm một lúc nữa, Uất Trì dẫn Nguyên Kỳ ra khỏi nhà vệ sinh. Mọi người đều co rúm trong góc phòng, sắc mặt xanh mét, không dám nói một lời.

“Phòng vừa kiểm tra xong, chắc sẽ không kiểm tra lại.” Uất Trì nói, “Nghỉ ngơi một lát đi.”

Hứa Bạch Thi gục mặt vào đầu gối khóc nức nở, Lưu Cầm nhẹ nhàng an ủi cô ta, Hồ Khải ngồi cạnh các cô, đưa cho Hứa Bạch Thi một tờ giấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »