Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

Chương 52: Cổ độc phát tác

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thủy Y Họa hí mắt nhìn hắn, trong mắt tức giận ngập tràn.

Trước mắt , thân hình người này rất giống tên yêu nghiệt kia.

Trong đôi mắt của Cơ Mộc Ly đột nhiên xẹt qua một tia sáng , ôm vòng eo của nàng ha ha nở nụ cười, "Vương phi hiện thời thành nữ nhân của bổn vương , bổn vương gọi nàng một tiếng Y Họa chẳng lẽ không đúng ? Hay là phu nhân muốn nghe tên khác, Thủy Thủy? Tiểu Y, Tiểu Họa?"

Tươi cười của hắn quá mức thuần túy, nhưng lại làm cho người ta không thể nào sinh ra tâm hoài nghi .

Ánh mắt Thủy Y Họa nhìn chằm chằm cặp mắt thâm thúy của hắn , ý đồ muốn nhìn đến tận sâu đáy mắt đi , không nghĩ tới càng nhìn càng sa vào vào trong đó.

Yêu nghiệt câu hồn ! Thủy Y Họa trong lòng thầm rủa một câu.

Có lẽ là nàng nghĩ quá nhiều rồi hả ? Một người là cung chủ Tiêu Dao Cung làm người ta nghe tên đã sợ mất mật gào khóc thảm thiết —— Quỷ Sát huyết tôn, một người là vương gia đồng tính phong lưu không kềm chế được làm cho người ta vừa hận vừa yêu . Giữa hai người này khoảng cách quả thật quá lớn. Huống chi, yêu nghiệt áo hồng kia giọng nói trầm thấp yêu mị, mà Cơ Mộc Ly thanh âm lại giống nư nước chảy trong khe núi , nhẹ nhàng dễ nghe. Nàng từng đoán yêu nghiệt áo hồng kia có khả năng đội mặt nạ da người, nhưng là bản thân nàng lúc vẽ ở trên mặt hắn đã cẩn thận xem xét quá một lần, khuôn mặt kia giống bình thường , da thịt co dãn đàn hồi, làm sao có thể là một chiếc mặt nạ da người khô quắt được.

Đem suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu kia ném đi, Thủy Y Họa liếc xéo hắn một cái, rồi sau chậm rãi nhắm mắt lại , bắt đầu chợp mắt .

" Y Họa ?" Cơ Mộc Ly để sát vào nàng cúi đầu kêu hai tiếng, hơi thở ấm áp kia phun trên cổ nàng , làm cho nàng lại nhớ tới yêu nghiệt đeo mặt nạ màu đỏ .

"Vương gia vẫn là đổi cách xưng hô đi, thϊếp thân không quá quen cách gọi này ." Thủy Y Họa hơi hơi nghiêng đầu, cách hắn xa chút.

"Vì sao? Y Họa chẳng lẽ không thích bổn vương gọi nàng như vậy ? Hay là Y Họa thích gọi là Thủy Thủy hoặc Y Y?" Nàng dịch sang một bên , Cơ Mộc Ly liền lại nhích sát người nàng , luôn muốn dán chặt vào người nàng .

Thủy Y Họa bị hắn phiền đến mức khó chịu , lạnh lùng nói: " Y Họa chỉ có. . . . . . Hồng Hồng nhà ta mới có thể kêu , vương gia tự trọng."

Thân mình Cơ Mộc Ly cứng đờ, trên mặt tràn đầy ý cười, thừa dịp nàng quay đầu lại lại lập tức biến mất , giả vờ một bộ dạng như là rất buồn đau .

"Y Họa , nàng là vương phi của bổn vương , làm sao có thể ở trước mặt bổn vương nhắc tới nam nhân khác? Nàng làm cho bổn vương biết làm gì bây giờ ?"

Nói đến chỗ này, giữa lông mày mang một cỗ ưu sầu, Thủy Y Họa líu lưỡi không thôi. Nếu không phải trước đó nàng đã biết tính cách của nam nhân này , nhất định sẽ bị bộ dạng thuần lương của hắn lừa đảo rồi.

"Vương gia, thϊếp thân không muốn vòng vo nữa , chúng ta nên nói chuyện rõ ràng, tuy rằng thϊếp thân trên danh nghĩa là Viêm Đạm Vương vương phi , nhưng thϊếp thân biết vương gia cũng không thích nữ nhân. Về sau, ta thay ngài để ý bên ngoài , vương gia có thể tiếp tục vui vẻ thoải mái , cũng không cần để ý mặt mũi của ta , nên tiếp tục sủng hạnh nam sủng , coi trọng ai , thϊếp thân thay người đem người mang về, vương phủ lớn như vậy, còn có thể nuôi năm sáu chục người nam sủng. . . . . ."

" Y Họa !"

Cơ Mộc Ly ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm nữ nhân không tim không phổi này , trong mắt hàn khí vờn quanh, một lát sau mới thu hồi hết , cười với nàng nói: "Vương phi sao lại không tin lời bổn vương nói vậy , bổn vương nói thích nàng , thì phải là thích nàng , trong phủ nam sủng có chỗ nào bằng một phần của vương phi , về sau nàng muốn xử trí bọn họ như thế nào đều được, bổn vương tuyệt không nói thêm một câu."

"Thật ?" Thủy Y Họa cũng cười , theo dõi mắt hắn , từng chữ rõ ràng hỏi, " Thật sự ta nghĩ muốn xử trí ai đều được?"

Không đợi Cơ Mộc Ly vỗ ngực cam đoan, nàng đã cười như không cười hỏi lên tiếng, "Như vậy vị ở Đan Hạc các cùng với Tiên Vũ các Hách Liên công tử thì sao ?"

Cơ Mộc Ly lúc trước còn mang cười ánh mắt bỗng chốc lạnh lẽo , trong mắt cảm xúc lắng đọng lại , thanh âm chuyển trầm thấp, " Y Họa , cách xa hai người kia một chút , bọn họ rất nguy hiểm."

Thủy Y Họa nhìn hắn bỗng nhiên trở nên yên lặng , hơi hơi nhíu nhíu mày.

Nếu theo như lời hắn là nhân vật thập phần nguy hiểm , vì sao còn muốn lấy thân phận nam sủng để giữ bọn họ ở lại Viêm Đạm vương phủ, như vậy chẳng phải là càng nguy hiểm?

Hỏi ra câu hỏi vừa rồi giống như làm hắn không vui, Cơ Mộc Ly không có lại dính chặt vào người Thủy Y Họa nữa , thân mình ngửa ra sau tựa vào trên xe ngựa , nhắm mắt dưỡng thần .

Thủy Y Họa không biết , nếu là người khác nhắc tới hai người này, chỉ sợ sớm đã bị Cơ Mộc Ly một chưởng chụp chết, rồi sau tới địa ngục gặp Diêm Vương rồi , mà nàng giờ khắc này có thể lông tóc không tổn hao gì ngồi ở bên cạnh hắn.

Xe ngựa lóc cóc chạy trên đường , bên trong xe không khí nhất thời nặng nề, Thủy Y Họa cho rằng người này sẽ không lại chủ động nói chuyện nữa , bỗng nhiên hắn lại túm chặt cánh tay của nàng , đem nàng kéo vào trong lòng mình.

". . . . . . Y Họa , nhớ kỹ lời ta nói, cách hai người này xa một ít, đặc biệt là Hách Liên Thiên Mạch, đó là một kẻ điên!" Cơ Mộc Ly ở bên tai nàng thấp giọng nói, trong lời nói nhưng lại toát ra vài phần lo lắng.

Nếu là bị kẻ điên kia phát hiện bản thân để ý gì đó, hắn khẳng định sẽ dùng hết sức lực hủy diệt.

Thủy Y Họa nhìn hắn, có chút nghi hoặc nói: "Đã nguy hiểm như vậy , vì sao phải ở lại trong phủ?"

Cơ Mộc Ly đặt tay ở trên eo nàng sờ soạng hai lần, cười lạnh một tiếng nói: "Đã là nguy hiểm , tự nhiên là để ở trước mắt mình mới yên tâm. Hơn nữa, Hách Liên Thiên Mạch , bổn vương là tuyệt đối sẽ không để hắn chết !"

Nói xong lời cuối cùng, trong mắt sát khí thế nhưng làm Thủy Y Họa cũng nhìn thấy mà trong lòng bỡ ngỡ.

Hách Liên Thiên Mạch này có khúc mắc gì với Cơ Mộc Ly, mà mỗi lần vừa nói tới người này liền cảm thấy Cơ Mộc Ly giống như thay đổi là một người khác.

"Ngày mai cung yến, nếu nàng không muốn đi , bổn vương thay nàng chống ." Cơ Mộc Ly bỗng nhiên thay đổi đề tài.

"Không cần , thϊếp thân vẫn là đi cùng vương gia , thϊếp thân cũng không muốn mới gả tới Hỏa Vũ quốc liền tạo một đống lớn địch nhân." Thủy Y Họa thản nhiên nói.

" Vậy Y Họa nàng cần phải chuẩn bị tâm lý , ngày mai cung yến không chỉ là vì nghênh đón nàng đến, càng là bởi vì ngày mai là sinh nhật hoàng hậu , quan viên ngũ phẩm trở lên sẽ cùng với thiếu gia tiểu thư đều sẽ tham gia . Đến lúc đó liền không thể đơn giản như hôm nay nữa . Nữ tử Hỏa Vũ quốc dù sao không dịu dàng như nữ tử Tuyết Ly quốc của nàng , các nàng đều là một đám sói báo. . . . . ." Cơ Mộc Ly có chút đau đầu day day cái trán.

Thủy Y Họa nghe vậy, không khỏi khẽ cười một tiếng, "Khó trách vương gia có ham mê long dương , hóa ra là bị đám nữ nhân kia dọa ."

Cơ Mộc Ly nhún vai, khóe miệng giương lên, "Y Họa chỉ sợ không biết, từ lúc thấy nàng , bổn vương phát hiện bản thân lại đối nữ nhân cảm thấy hứng thú , đây đều là công lao của Y Họa nàng."

Trực tiếp xem nhẹ câu nói phía sau của hắn , nhẹ nhàng nói: "Binh đến tướng chắn , nước đến đất chặn, vương gia không cần thay ta lo lắng." Thủy Y Họa ánh mắt lưu chuyển, trong mắt xẹt qua tia sáng lộng lẫy như sao.

Cơ Mộc Ly nhìn xem nở nụ cười, "Cũng đúng , ai dám chọc Y Họa không thoải mái, vậy người đó nhất định là tự chui đầu vào rọ."

Tới phủ , Cơ Mộc Ly tự mình đỡ Thủy Y Họa xuống xe ngựa, mọi người nhìn xem lại là một trận thổn thức.

*

Màn đêm buông xuống, Vương lão quản gia bưng một cái mâm gỗ đi vào Trúc Hương các của Cơ Mộc Ly.

Trên giường nam tử nằm nghiêng , một bàn tay chống đầu, trên gương mặt như ngọc không tỳ vết không nhìn ra cảm xúc , lông mi dài mà cong dưới ánh nến chiếu hắt ra hình bóng trăng lưỡi liềm . Cánh môi anh đào khẽ nhếch , mũi cao thẳng phun ra hơi thở tràn đầy nhiệt khí.

Vương lão quản gia thả chậm hô hấp , vội vàng lại bưng mâm gỗ đi ra. Mặc cho ai đều không thể nhẫn tâm đánh vỡ cảnh đẹp lúc này .

Chỉ là vừa lui hai bước, nam tử nằm trên giường lại đột nhiên mở mắt , u ám thâm trầm thấy không ra chút cảm xúc.

Hắn chậm rãi ngồi dậy, miễn cưỡng ngáp một cái, giữa trán lập tức lại toát ra phong tình bừa bãi không kềm chế được .

"Lão quản gia tìm bổn vương có chuyện gì?" Cơ Mộc Ly lười nhác híp mắt.

Vương lão quản gia cung kính bày ra mâm gỗ trên đó có hơn hai mươi tấm mộc bài, "Gia, nên đi ngủ , tối nay ngài ngủ ở chỗ vị công tử nào ?"

Cơ Mộc Ly nhíu mày nhìn về phía hai hàng mộc bài có khắc tên kia , giọng nói khàn khàn , "Lão quản gia, ngươi xưa nay biết tính khí bổn vương , bổn vương muốn đi chỗ nào cần ngươi nhiều chuyện hả ? Còn có đống mộc bài này , đến cùng là ai cho ngươi ý tưởng vớ vẩn này vậy ? !"

Cánh tay gạt lên , liền đem đống mộc bài có khắc tên đám nam sủng rơi đến trên mặt đất.

Vương lão quản gia ứa ra mồ hôi lạnh, "Vương gia bớt giận, mới vừa rồi lão nô đến hỏi vương phi, vương phi liền ra chủ ý này." Lúc đó , vương phi vẫn là cười tủm tỉm nói rằng vương gia khẳng định sẽ cảm thấy thú vị khi lựa chọn mỹ nhân như thế này . Vương phi sẽ không phải là chỉnh lão già này đi?

Vừa nghe lời này, Cơ Mộc Ly càng tức giận , trong mắt giống như đang bốc khói lên.

" Chuyện này ai cho phép ngươi đi hỏi vương phi hả ? Khó trách vương phi sẽ nghĩ ra chủ ý vớ vẩn như vậy để chê cười bổn vương ." Cơ Mộc Ly hừ một tiếng, phất phất ống tay áo, hướng Lan Hinh các cách không xa bước vào.

Vương lão quản gia còn đứng tại chỗ sững sờ. Hóa ra vương gia giận không phải là vương phi ra loại chủ ý này , mà là hắn đi làm phiền vương phi?

Trong phòng ánh nến lay động, phía trước cửa sổ nữ tử tóc dài xõa vai, ở dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt , một bàn tay tiếp tục lật bản sách thuốc , lúc thì cái trán nhíu lại khi thì mặt mày giãn ra, làm cho người xem cũng theo nàng nhíu mày nhướn mi.

Một lát sau, nàng kia cầm trong tay sách thuốc buông, một đôi mắt sáng trong quét về phía cửa, giọng điệu hơi có chút không kiên nhẫn, "Vương gia tính toán ở ngoài cửa đứng bao lâu?"

Cơ Mộc Ly có thế này mới đẩy cửa vào, hai tay chắp sau lưng, thong thả bước tới trước mặt nữ tử , mặt mày mang cười, "Phu nhân , có phải lão quản gia ở trước mặt nàng nói linh tinh , lời nói của hắn nàng đừng để ở trong lòng."

Thủy Y Họa ngẩng đầu lướt mắt nhìn hắn, rồi sau cúi đầu cầm lấy sách tiếp tục xem, giọng điệu thản nhiên nói: " Hóa ra vương gia là muốn nói chuyện này. Vương gia lo lắng nhiều , lão quản gia chính là nói đúng, ta thân là nữ chủ nhân của vương phủ , thϊếp thân tự nhiên nên vì hạnh phúc của vương gia mà suy nghĩ, vương gia không cần cảm tạ ta."

Cơ Mộc Ly vốn đang tưởng giải thích hai câu, nghe xong lời này cũng là mày lay động, môi mỏng cũng gắt gao nhấp lên.

" Y Họa , đám nam sủng này bổn vương thật sự chưa đυ.ng vào một người nào, vì sao nàng không tin đâu." Khẩu khí không từ bỏ .

Thủy Y Họa cảm thấy không hiểu , nàng căn bản không nghĩ quản chuyện của Cơ Mộc Ly , cho nên cũng không tồn tại vấn đề tin hay không , người này sao mà cứ bám lấy không tha vậy .

"Ta tin thì thế nào, mà không tin lại như thế nào?" Thủy Y Họa kỳ quái nhìn chằm chằm nam nhân này xem. Bọn họ nhận thức mới một ngày, thế mà nói cứ như là tình cảm của bọn họ thật sự là sâu nặng lắm không bằng .

"Nàng không tin, bổn vương liền nhẫn nại giải thích cho nàng nghe, nếu nàng tin ——" khóe môi hơi cong lên . "Chúng ta có thể tiến thêm một bước đó là trao đổi cảm tình."

Thủy Y Họa lập tức đưa đi một đôi mắt hình dao găm , "Ta đây vẫn là không tin thôi."

" Y Họa ——" giọng điệu u oán.

Thủy Y Họa trong đầu lập tức liền xẹt qua bóng dáng của yêu nghiệt áo hồng , người nọ mỗi lần gọi tên nàng đều có thể làm cho nàng một thân nổi da gà, Cơ Mộc Ly rất nhanh có thể đạt tới cảnh giới của hắn rồi.

"Thời gian không còn sớm , ngày mai còn muốn tiến cung tham gia cung yến, vương gia vẫn là sớm đi nghỉ đi." Thủy Y Họa không khách khí đuổi người.

Cơ Mộc Ly cười vang lên, "Phu nhân thật sự là hiểu ý , bổn vương quả thật có chút mệt mỏi."

Dứt lời, người đã đi tới trước giường , bắt đầu cởϊ áσ tháo dây.

Thủy Y Họa trừng mắt, "Vương gia có phải hiểu sai ý rồi hay không , ta là bảo vương gia sớm về Trúc Hương các nghỉ ngơi, không phải bảo ngươi ở lại Lan Hinh các."

Cơ Mộc Ly lơ đễnh, vạt áo đã bị hắn kéo ra, mắt thấy ngực hắn sắp lộ cả ra , Thủy Y Họa vài bước bay qua, nhắm ngay sau gáy hắn , một chưởng liền bổ xuống.

Theo lẽ thường, người này hẳn là ngất đi mà thôi, nhưng Thủy Y Họa không nghĩ tới sắc mặt của hắn nháy mắt trở nên trắng bệch, rồi sau đó thẳng tắp ngã vào trong lòng nàng.

Thủy Y Họa biến sắc, nhanh chóng đỡ được hắn, hướng cửa hét to , " Người tới ——"

Lão ma ma chạy lại thấy thế , sợ tới mức sắc mặt đều trắng, vội vội vàng vàng tìm hai gã sai vặt đi lại, sau lại nghĩ , vương gia chán ghét người khác gần người, liền lại vội vàng đi Kiếm Duyệt các ở khoảng cách gần nhất , gọi Kiếm Thập Nhất chạy lại.

Kiếm Thập Nhất nghe được tin tức chạy tới , ánh mắt lạnh có thể gϊếŧ người, hung hăng trừng hướng Thủy Y Họa, "Ngươi đối gia làm cái gì?"

Không kịp đợi Thủy Y Họa trả lời, đã khiêng Cơ Mộc Ly hướng Hàn Lăng các bay đi, bỏ lại một câu , "Nếu gia có chuyện gì, ta nhất định gϊếŧ ngươi!"

Hàn Lăng các? Nơi đó hình như là nơi ở của Đông Phương Lăng.

Thủy Y Họa không khỏi nhíu mày. Nàng chẳng qua là bổ Cơ Mộc Ly một chưởng mà thôi , lo lắng người này nội lực bất phàm, liền hơi gia tăng chút lực đạo, bảo đảm hắn sẽ ngất đi, rồi sau đó làm cho người ta nâng hắn đi mà thôi. Thế nào hiện tại chuyện xảy ra lại khác xa tưởng tượng của nàng như vậy.

Thủy Y Họa trong lòng cảm thấy kỳ quái, giống như một màn này thường xuyên diễn ra ở vương phủ , liền túm chặt lão ma ma kia , "Vương gia có phải bị quái bệnh gì phải không ?"

Lão ma ma ánh mắt lóe ra hai lần, cúi đầu nói một câu, "Vương phi lo lắng, vương gia chỉ là thân thể có chút mệt mỏi ." Nói xong liền vội vàng rời đi , trong mắt lóe ra một chút không vui.

Vương phi vừa vào cửa, vương gia liền sinh bệnh, thật sự là cái sao chổi.

Kiếm Thập Nhất vận dụng khinh công cõng người đến Hàn Lăng các, Đông Phương Lăng đang muốn đi ngủ thấy thế sắc mặt kinh hãi.

" Thập Nhất , cởϊ áσ gia ." Đông Phương Lăng phân phó , giọng điệu dồn dập, bản thân rút một chiếc túi từ trong ngăn tủ ra.

Đem túi nhanh chóng mở ra , bên trong gì đó lộ ra, là hơn mười chiếc ngân châm không lớn không nhỏ , nhỏ nhất giống như sợi tóc , dài nhất giống như một chiếc côn nhỏ.

Năm ngón tay đồng thời kẹp lấy mấy căn ngân châm dài ngắn không giống nhau , rồi sau nhanh chóng nhắm ngay mấy đại huyệt trên người Cơ Mộc Ly đâm vào.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa một nam tử toàn thân áo choàng màu đen nạm vàng phá cửa mà vào, cả người hơi thở âm lãnh.

"Gia lại phát bệnh rồi hả ?" Hắn hỏi.

Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt ngưng trọng.

"Uyên, ngươi tới vừa vặn, ta cần nội lực của ngươi tương trợ!" Đông Phương Lăng nghiêm mặt nói, "Ngươi tiếp nội lực vào hai huyệt Kỳ Môn , xem có thể bức nghiệt súc kia ra hay không !" Rồi sau nhìn về phía Thập Nhất , "Ngươi bảo vệ huyệt Thần Khuyết và Trung Cực , đừng để cho nghiệt súc kia chạy loạn!"

Hai người gật đầu, bắt đầu dựa theo lời nói của hắn làm, mà Đông Phương Lăng cầm lấy một chiếc ngân châm, nhắm ngay vài huyệt đạo trên ngực bụng đâm vào.

Sau một lúc lâu, chỉ thấy chỗ thắt lưng nguyên bản bằng phẳng , da thịt từ từ nhú lên , rồi sau càng lúc càng lớn, một con vật giống như xà lớn bằng ngón út động đậy trong da thịt, giống như bị buộc đến đó.

Vật kia bị nam tử hắc bào dùng một cỗ nội lực làm cho hiện thân, Kiếm Thập Nhất lập tức ngăn chặn đường đi của nó , làm nó tiến thối không được. Vật sống bị nhốt giống như bạo nộ rồi, tại chỗ giãy dụa qua lại .

Cơ Mộc Ly đang hôn mê bỗng nhiên vừa mở mắt, trong mắt nhưng lại xuất hiện hàn khí thô bạo chưa bao giờ có .

" Thập Nhất , mau đè gia lại !" Đông Phương Lăng rống lên một tiếng, trên tay động tác càng nhanh.

Kiếm Thập Nhất đè lại Cơ Mộc Ly đang giãy dụa , trên trán sớm là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đông Phương Lăng vội vàng lấy ra một chiếc ngân châm mỏng như tóc , ánh mắt nhìn chằm chằm vào vật sống đang giãy dụa dưới da thịt kia , nhắm một bộ vị nào đấy , một tay đâm đi xuống, vật sống kia yên lặng một lát , thừa dịp cơ hội này , Đông Phương Lăng từ trong l*иg ngực lấy ra một cái bình nhỏ, đem thuốc nước bên trong đổ lên.

Một lúc sau , vật sống kích cỡ bằng ngón tay cái châm rãi ẩn xuống, thắt lưng Cơ Mộc Ly lại khôi phục bóng loáng như lúc ban đầu.

Trên giường nam tử thở gấp vài tiếng, cũng chậm chậm ngủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »