Chương 11

Tiểu nhị cuối cùng bỏ xuống ánh mắt lưu luyến của mình. Mạc Vũ mới ngẩng đầu nhìn Noãn Thu, nhẹ giọng nói: "Ngươi là tỷ tỷ của ta!"

Noãn Thu nhún nhún vai: "Nhưng ngươi là lão đại của ta."

Mạc Vũ trừng mắt nhìn cô ấy, không nói lời nào.

Noãn Thu không có tiền thì không cần phải nói nữa, mà Mạc Vũ cũng không có nhiều. Tuy rằng hai người cũng có vài món bảo vật nhưng những bảo vật đó lại không phải của Phượng hoàng tộc mà là bảo vật phi phàm của hai giới Thần Ma. Lấy cái nào ra, cũng đều gây ra chấn động. Nàng cảm thấy thật bực bội, thật khó chịu! Mạc Vũ cực kì chán ghét loại cảm giác này. Vì vậy, nàng quyết định vẫn là tự mình kiếm cách làm ăn trước đi.

Có tiền rồi thì rất nhiều việc sẽ được giải quyết dễ dàng, không phải sao? Với lại cuộc sống cũng sẽ được đảm bảo rồi. Quan trọng nhất là, bất luận là ở nơi đâu, tiền cũng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống.

Nhân gian có một số ít người có tài luyện đan bẩm sinh. Đan dược vốn là một thứ quý hiếm. Tuy rằng Mạc Vũ không biết bản thân mình có tài năng thiên phú này hay không, nhưng mà chí ít nàng biết rằng ở nơi này thứ gì là quý giá nhất.

Nàng mua một cửa hàng nhỏ có mặt tiền, cùng Noãn Thu đơn giản dọn dẹp, sửa chữa một chút. Sau đó lập một tấm biển: Cửa hàng Liên Thành.

"Ngươi định bán thứ gì?" Noãn Thu rất nghi hoặc, bây giờ họ không có thứ gì có thể bán hết.

"Đan dược."

"Đan dược?"

Noãn Thu kinh ngạc, nàng nhìn không ra, tuổi Mạc Vũ nhỏ như vậy nhưng lại biết luyện đan: "Ngươi biết luyện đan?"

"Không biết."

Mạc Vũ thành thật đáp, vừa dọn dẹp đồ đạc vừa trả lời. "Nhưng có thể học."

Noãn Thu ở bên cạnh ngây người nghĩ: Ngươi nghĩ luyện đan là gì mà muốn học thì học, nhưng cũng không tiện thốt ra. Tay trái vừa động, trên tay Noãn Thu liền xuất hiện một cái lò luyện đan, nàng ấy nói: "Đây là bảo vật của tộc Phượng Hoàng bọn ta, nó là một trong mười luyện đan khí tốt nhất, ngươi muốn học thì phải chăm chỉ học đó."

Mạc Vũ nhìn lò luyện đan không lớn nhưng lại rất tinh xảo trước mặt, chân thành nói với Noãn Thu: "Cảm ơn."

Hai người phân công, Noãn Thu đi mua dược liệu, Mạc Vũ đi mua vài quyển sách luyện đan.

Mạc Vũ sinh ra đã tài giỏi, khí phách đó của nàng đến thanh niên cũng chưa chắc đã có, vậy nên ông chủ nhìn thấy nàng liền cho nàng đi vào. Nhưng khi Mạc Vũ cầm lấy gần hai mươi quyển sách luyện đan đến muốn thanh toán, bên cạnh có người không thể bình tĩnh nữa.

Một tiểu nam hài ăn mặc bảnh bao cùng tuổi với Mạc Vũ ở bên cạnh mỉa mai: "Một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa mà đến mua sách luyện đan, đúng là nực cười."

Mạc Vũ há lại chấp nhặt với đứa trẻ con này, thanh toán xong liền đi ra. Nhưng thuộc hạ của tiểu nam hài đó đột nhiên chặn Mạc Vũ lại. Mạc Vũ nhíu mày, nàng không muốn gây sự!

Trên đời này người luyện đan vốn đã rất ít, một mình Mạc Vũ lại mua nhiều sách luyện đan như vậy đủ thấy khiến người ta ngưỡng mộ và đố kị. Nam hài đó tuy rằng mới bảy tuổi nhưng cũng không ngốc. Cha nó đang tìm kiếm những người luyện đan ở khắp mọi nơi, nó nhìn thấy một người sao có thể bỏ qua đây? Cũng có thể Mạc Vũ không biết luyện đan, cũng đúng thôi, một đứa trẻ lớn như vậy, ai sẽ nghĩ nàng mua sách về tự xem chứ. Nhưng chắc chắn người đứng sau Mạc Vũ sẽ biết!

"Ngươi biết luyện đan?"

Nam hài đó rõ ràng không cao hơn Mạc Vũ bao nhiêu, nhưng lại tỏ vẻ ra từ trên cao nhìn xuống. Thoạt nhìn đã biết hắn là thiếu gia của một gia tộc lớn. Mạc Vũ không muốn gây sự nên quay lại: "Không biết."

"Ta đã biết mà." Thằng bé đó hiện ra biểu cảm yên tâm, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Một tiểu hài tử sao có thể biết luyện đan."

Mạc Vũ trong lòng tức giận nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Nghĩ đến khi nàng còn là Lâm Hân, nàng càng thêm tức giận, biểu cảm của nàng khi nhìn hắn cũng trở nên lạnh lùng. Nếu không phải nàng còn muốn làm ăn ở đây, nàng sẽ mặc kệ hắn có phải thiếu gia hay không!

"Cái đó…. nhà ngươi ai biết luyện đan?"

Thằng bé đó thấy Mạc Vũ không nói gì, ra dáng ông cụ non, hỏi lại: "Chính là ngươi mua sách này là để cho ai đọc?"

"Tự mình đọc."

Sự kiên nhẫn của Mạc Vũ đều bị rút cạn rồi. Nàng hướng phía ngoài bước đi, nàng không dám chắc nam hài đó nếu như còn lải nhải nữa, nàng có dùng một chưởng đánh bay hắn hay không!

May mà Noãn Thu đã xuất hiện đúng lúc cứu được tiểu nam hài đó.

"Vũ, sao còn chưa về." Thực ra Noãn Thu đã đến từ sớm rồi, đứng ở một bên nhìn dáng vẻ tức giận của Mạc Vũ, cảm thấy rất thú vị, nhưng suy cho cùng đây là "đệ đệ" của cô, vẫn nên tự mình ra tay thì hơn.

Mạc Vũ chưa kịp trả lời thì đã thấy một tên thuộc hạ của nam hài đó đi tới, nhìn hai người Mạc Vũ và Noãn Thu: "Hai vị, lão gia nhà chúng tôi mời hai vị qua đó."

Trong mắt Mạc Vũ hiện lên hàn quang, thật sự xem nàng như một quả hồng mềm mà nhào nặn rồi! Tay phải vung lên, những người đó ngay lập tức ngã xuống đất. Mạc Vũ thuận thế quay người, nhìn đám người bị nàng đả thương nằm dưới đất: "Cút!" Sau đó ánh mắt thâm trầm liếc qua người vừa nói đó.

Nói xong, nàng quay người rời đi. Noãn Thu đành cho những người đó một ánh mắt bất đắt dĩ. Chọc ai không chọc, lại chọc phải Mạc Vũ. Mới bảy tuổi đã như này, trưởng thành rồi không biết sẽ như thế nào nữa!

Chỉ là một hài tử, Mạc Vũ vốn dĩ cũng chỉ là thấy hắn phiền phức vẫn chưa tới mức tức giận. Nhưng người vừa nói rõ ràng có chút năng lực, chắc chắn nhìn ra được năng lực tiềm ẩn của Mạc Vũ.

Sau đó hắn ta lại bẩm báo lên lão gia, người trong miệng hắn ta nói, điều này mới làm cho Mạc Vũ tức giận. Hiện giờ nàng vẫn chưa biết cách ẩn giấu năng lực của mình, một hài tử chỉ mới bảy tuổi, tuy rằng họ nhìn không ra cấp bậc cụ thể của nàng, nhưng cũng có thể cảm nhận được năng lực mạnh mẽ của nàng. Điều này khiến cho nàng cảm nhận được một loại cảm giác bị người khác nhìn thấu, cực kì khó chịu!