Chương 23

Nàng nhắm mắt lại dường như thấy được cảnh tượng mơ hồ.

Một đôi vợ chồng, nam tử bá đạo ôm lấy thắt lưng nữ tử, khắp mặt đều là yêu thương, nữ tử ôn nhu tựa vào lòng nam tử, tuyết lớn như làm nền cho cặp đôi này, thật khiến người khác ngưỡng mộ.

Một trận gió to thổi qua, quét đến trên mặt đau như bị dao cắt. Nam tử vội vàng xoay người bảo vệ nữ tử.

"Ta không sao." Nữ tử có dung mạo đẹp như tiên nữ, thời tiết lành lạnh, hai má hồng lên. Tay chân đông lại lạnh như băng, nam tử rất đau lòng, nắm lấy bàn tay đang lạnh đến đỏ lên của nữ tử vào lòng bàn tay, có chút tự trách: "Diệu Âm, ta đưa nàng trở về vậy."

Nữ tử lắc đầu, cười trả lời: "Ta thật sự không sao!"

Noãn Thu nhìn Mạc Vũ nhắm mắt lại, rất là nhập tâm: "Vũ, nghĩ cái gì vậy?"

"Đi theo muội." Mạc Vũ nhẹ giọng trả lời, hướng tới một phương hướng mà đi.

Tuy rằng Noãn Thu rất nghi hoặc nhưng vẫn đi theo Mạc Vũ.

Mạc Vũ vẫn đang cảm thụ cảnh tượng kia.

Vợ chồng hai người tâm ý tương thông, nam tử lấy ra một tờ giấy từ vòng tay nữ tử, từ lúc bọn họ tiến vào, hắn ghi nhớ rất kĩ đường đi, vẽ lại lên giấy. Nữ tử ở một bên cũng chốc chốc thêm vài nét bút, bầu không khí hiện ra sự tinh tế, hai người phối hợp thật là không chê vào đâu được!

"Xong rồi." Hai người vẽ ra đại khái bản đồ địa hình của núi tuyết, bắt đầu căn cứ theo tư liệu của ẩn thảo phán đoán đại khái nó sẽ xuất hiện ở đâu.

Đúng vậy, năm đó Mạc Minh cùng Diệu Âm cũng đã tới núi tuyết, mục đích cũng là tìm kiếm ẩn thảo.

Tất cả đều trùng hợp như thế, phải chăng trong một số việc nào đó thật sự ẩn chứa một sự liên kết không thể nào cắt đứt được?

Từ lúc Mạc Minh cùng Diệu Âm thành thân trở đi, hai người cũng đã quên thân phận của chính mình, bọn họ tu luyện lại từ đầu, không cần chiêu thức của ma giới, không cần chiêu thức của tiên giới. Tất cả bắt đầu từ số không! Bọn họ cũng tu luyện linh lực!

Phía nam của núi tuyết là nơi gần trời nhất của nhân gian, vì vậy nơi này ít nhiều cũng có tiên khí. Cho nên ẩn thảo kia cũng coi như có một nửa là tiên vật rồi.

Mạc Vũ rốt cục cũng ngừng lại: "Xung quanh chỗ này, chúng ta tìm thử xem." Nói xong, nàng lập tức hành động. Đối với Mạc Minh và Diệu Âm, nàng có một loại cảm giác tin tưởng không tên, không có bất cứ nghi hoặc nào, trừ bỏ việc họ là cha mẹ của nàng, thân phận và năng lực của họ cũng là một minh chứng rất mạnh mẽ.

"Thật sự có nè!" Vẻ mặt Noãn Thu không thể tin được, nhổ ẩn thảo lên, "Vũ, đệ cũng hay quá đi, sao đệ biết nơi này có?"

Mạc Vũ ở nơi cách đó không xa cũng tìm được ẩn thảo, đối với Noãn Thu, sự tín nhiệm của nàng tăng lên rất nhiều, nhưng để nàng nói hết tất cả không sót điều gì vẫn có chút khó khăn, trong nhiều năm, nàng đã sớm quen việc ở một mình, hiện tại dù làm việc gì cũng có người giúp nàng, ở phía sau đồng hành cùng nàng, cảm giác đó rất kì lạ!

"Đến lúc đó nói cho tỷ."

Noãn Thu đáng yêu lè lè lưỡi, không nói gì, ít ra Mạc Vũ không lừa cô, không phải sao?

Căn cứ vào thông tin được đánh dấu trên bản đồ, hai người cũng tìm được một số dược liệu hiếm có, lần xuất hành này có thể xem như là thắng lợi trở về. Ngay lúc hai người sắp rời đi, bất ngờ nghe được một tiếng nổ lớn.

Hai người nhìn về phía xa xa, một ánh lửa lớn vụt sáng lên trời.

Mạc Vũ không muốn nhiều chuyện, nhưng biểu tình của Noãn Thu bỗng trở nên nghiêm túc, nàng nhìn về phía xa, nhắm đôi mắt lại, lại đột nhiên mở ra: "Vũ, là yêu!"

Mạc Vũ nhíu mày, yêu? Tại sao lại xuất hiện ở nhân gian?

Còn đang suy nghĩ, liền thấy xa xa có một bóng trắng đang phi về hướng hai người với tốc độ mà người thường không thể tưởng tượng được, Noãn Thu nhìn chăm chú vào nó, vừa muốn ra tay rồi lại dừng lại.

Đó là một con hồ ly rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ bằng một bàn tay. Nếu không phải do hai người có kiến thức rộng rãi còn tưởng rằng đây là con sủng vật gì đó nữa kìa?

Lông của nó trắng như tuyết, ở trong tuyết rất khó phát hiện ra. Con vật nhỏ nhìn thấy Mạc Vũ và Noãn Thu vội vàng dừng lại: "U u, u u." Nó kêu loạn lên hai tiếng, Mạc Vũ nghe cũng không hiểu được nó nói cái gì.

"Nó nói có một đám người với một đám yêu muốn bắt nó, nó muốn chúng ta giúp nó." Noãn Thu phiên dịch.

Mạc Vũ đi đến trước mặt con vậy nhỏ kia, thân mình nhỏ xinh rất là đáng yêu, một đôi mắt to của hồ ly hấp dẫn lòng người.

"Tại sao bọn ta phải cứu ngươi?" Mạc Vũ có chút buồn cười, người cũng được yêu cũng thế, đều truy đuổi nó, tại sao cứ phải để bọn họ cứu?

Nó lại kêu lên vài tiếng, biểu tình có chút kiêu ngạo, rồi lại thực sốt ruột túm lấy ống quần của Mạc Vũ và Noãn Thu.

"Nó là thập vĩ linh hồ." Noãn Thu cười nói, không thể không nói vận khí của bọn họ thật sự quá tốt: "Nhưng thật ra rất hữu dụng. Có thể là cảm nhận được khí tức phượng hoàng trên người tỷ, cho nên mới cầu chúng ta giúp đỡ."

Mạc Vũ đã sớm ăn phương thuốc mà Noãn Thu bào chế cho nàng, hiện tại lại ăn thêm ẩn thảo, hẳn là không có ai có thể nhìn ra khí tức thật trong cơ thể nàng rồi. Về phần Noãn Thu, nàng luôn có thể che dấu thực lực của mình bất cứ lúc nào.

Hai người nhìn về phía xa thì thấy vài bóng người hiện lên. Ở ngay trước mặt, Mạc Vũ đoán nhìn thấy rõ đúng là đám người vừa rồi ở trong sơn động mới gặp qua.Hiển nhiên bọn họ cũng không nghĩ tới chuyện gặp mặt trong tình cảnh như vậy.

Tiểu bạch hồ đã sớm bị Noãn Thu cho vào trong nhẫn không gian rồi. Nói là nhẫn không gian, kỳ thật Noãn Thu chính là một cái ý niệm nhẫn không gian, chỉ cần tưởng tượng là được, căn bản không tồn tại vật thật. Mà giá cả của nhẫn không gian đều rất đắt, vòng tay của Mạc Vũ cũng hiếm thấy quá rồi.

"Đi thôi." Vừa mới dàn xếp xong tiểu bạch hồ, Noãn Thu biết Mạc Vũ không muốn nhiều chuyện, cũng không muốn cùng bọn họ dây dưa.

"Các hạ, xin hãy giao con hồ ly kia ra đây!" Ngữ khí càng cương quyết, hiển nhiên, đối bọn họ mà nói rất quan trọng.