Chương 91: Thiếu niên tuấn tú thần bí

Edit: Poison Ivy

Cách đó không xa, một người dự thi cầm kiếm chém Linh Thực. Nàng bị dây leo cuốn lại nên sợ hãi hét lên.

Nàng bị treo giữa không trung giống như một cây lạp xưởng sấy khô, sắc mặt đỏ bừng.

"Tuyết Liên sư tỷ, cứu ta với!" Tu sĩ đó hoảng sợ. Nàng ta rõ ràng còn lớn tuổi hơn Quý Tuyết Liên, nhưng lại không biết xấu hổ!

Để làm nổi bật địa vị của Quý Tuyết Liên, nàng cũng gọi Quý Tuyết Liên là sư tỷ.

Quý Tuyết Liên cũng bị những Linh Thực này làm cho bực bội. Chuyện gì thế này?

Hình như không phải trận pháp!

Những Linh Thực này thật sự rất kỳ quái.

Tại sao chúng đột nhiên lại trở nên lớn như vậy?

Nàng nhanh chóng chặt đứt dây leo trói nữ tu sĩ kia.

"Mọi người, cẩn thận!" Hành động của Quý Tuyết Liên khiến nàng trở thành người lãnh đạo trong lòng hầu hết người dự thi. Nàng cũng rất hưởng thụ loại cảm giác này.

Dù sao, một khi tìm được lối ra, lấy tu vi của nàng sẽ áp chế tất cả mọi người và là người đầu tiên thoát ra ngoài.

Cho nên bây giờ chỉ cần bố thí chút ân huệ là có thể tạo dựng nên địa vị của nàng, tạo ra hình tượng thiện lương tốt đẹp, cớ sao mà không làm chứ?

Dù sao hiện tại người của tứ đại học viện đều ở đây. Hơn vạn người ở thành Quang Minh nhìn biểu hiện của nàng thông qua màn nước.

Quả nhiên trên khán đài, mọi người châu đầu ghé tai bàn luận biểu hiện của nàng.

"Quý Tuyết Liên quả nhiên là con cháu danh môn. Lề lối này, ý chí này, rõ ràng là thi đấu mà nàng còn sẵn lòng giúp đỡ những người dự thi khác!"

"Tiểu thư khuê các quả nhiên khác biệt, thực lực mạnh, còn đẹp nữa. Ta thấy nàng sẽ đoạt hạng nhất lần tranh tài này rồi. Chắc là sẽ được học viện Đệ Nhất tuyển thôi!"

"Chưa chắc à. Hình như nàng và viện trưởng Bá Thiên của học viện Ma Long đã quen biết trước. Chắc là sẽ chọn học viện Ma Long rồi!"

Mã Bá Thiên ngồi trên ghế cao, nhìn chằm chằm Quý Tuyết Liên trong màn nước thấy thế nào cũng hài lòng.

Quả nhiên, Quý Tuyết Liên là mầm non tốt. Còn nhỏ như vậy đã biết thu mua lòng người, là người làm chuyện lớn.

Tầm mắt mọi người rơi vào trên người tên Lâm Đại Ngọc. Chuyện gì đã xảy ra với nàng vậy?

Người khác đều đang ra sức đánh nhau với đám Linh Thực điên cuồng, nhưng cô gái bịt kín mắt lại cùng với người tên Bạch Tiểu Lâm kia đi vào trong rừng rậm.

"Thật ích kỷ, không có tinh thần đồng đội chút nào!"

"Chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi, những người khác đều có chung kẻ địch. Chỉ có nàng ta là người duy nhất lẻn đi cùng người khác!"

"Nhưng tại sao nàng ta lại bịt mắt vậy?"

Mọi người chỉ trỏ vào Chiến Cửu Âm.

Bây giờ hình tượng của nàng đã hoàn toàn trái ngược hẳn với Quý Tuyết Liên.

Quý Tuyết Liên là một người tốt bụng với tình yêu bao la, trong khi Chiến Cửu Âm chính là người theo chủ nghĩa ích kỷ tư lợi.

Giọng nói của những thí sinh khác vang lên bên tai Chiến Cửu Âm, “Các ngươi quá ích kỷ, hai người sẽ phải chịu quả báo!”

Nữ tu sĩ được Quý Tuyết Liên cứu vừa cầm kiếm chiến đấu với Linh Thực vừa mắng hai người.

Bạch Tiểu Lâm không có bịt mắt đi theo phía sau Chiến Cửu Âm. Nàng hơi khựng lại, ấp úng nói: "Lâm cô nương, chúng ta, chúng ta, hay là..."

Chiến Cửu Âm không hề bị bọn họ ảnh hưởng, tiếp tục bình tĩnh đi về phía trước. Nàng đi không nhanh, dùng chân vẽ trên mặt đất một hình bát quái.

"Nếu ngươi muốn giúp thì cứ đi đi. Không cần phải đi theo ta!"

Giọng nói của Chiến Cửu Âm không có chút ấm áp nào. Nàng không cần bạn bè hay người khác hiểu được mình đang làm gì.

Vốn dĩ nàng muốn thoát khỏi Bạch Tiểu Lâm nên mới nói có thể đuổi kịp thì đi theo, không nhờ nha đầu này lại là Phong hệ.

Bạch Tiểu Lâm cúi đầu, nàng gãi ngón tay nói: "Xin lỗi nhé, ta đi với ngươi!"

Tuy rằng nàng cũng không rõ Lâm cô nương nói Cửu Hoàn Bát Quái Trận là cái gì.

Sau khi tất cả mọi người cho rằng bọn họ gặp quỷ đánh tường, Lâm cô nương lại kiên định nói đây là Cửu Hoàn Bát Quái Trận.

Nàng chưa từng nghe bao giờ. Nhưng mà không hiểu sao Lâm cô nương này làm cho người ta có một loại cảm giác tin tưởng.

Khí thế của Lâm Đại Ngọc cường đại làm cho nàng chỉ muốn ngoan ngoãn nghe lời nàng ấy.

Người dự thi phía sau bọn họ bị Linh Thực trói lại, mấy chục người đều bị dây leo to cứng quấn quanh.

Một đám giống như thịt khô, bị xâu thành chuỗi treo lên.

Linh Thực còn dùng dây leo của mình đánh mông bọn họ bôm bốp giống như dạy dỗ con cái không nghe lời.

Ngay cả Quý Tuyết Liên cũng bắt đầu gặp khó khăn khi đối phó với những Linh Thực này.

Chiến Cửu Âm không hề bị quấy nhiễu, nàng chỉ muốn thử xem phán đoán của mình có đúng hay không!

Mẫu thân Quý Thi Vân của nàng lúc ở trung giới có mang về một quyển trận pháp.

Bởi vì đây là đồ vật của mẫu thân, cho nên cô bé Chiến Cửu Âm yêu ai yêu cả đường đi lối về. Tuy rằng nàng xem không hiểu nội dung trong sách là gì, nhưng lại thuộc làu làu.

Hôm nay, khi nhìn thấy đám Linh Thực, Chiến Cửu Âm nghĩ ngay tới trận pháp này.

Phó viện trưởng Thương Hà của học viện Đệ Nhất híp mắt. Nha đầu này thật lợi hại, liếc một cái đã nhìn ra đây là Cửu Hoàn Bát Quái Trận.

Hơn nữa cho dù người khác xem nàng như kẻ ngốc, nói nàng ích kỷ, nàng cũng hoàn toàn không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào. Tâm tính thật tốt.

Nàng bịt mắt là để cho tâm càng thanh tịnh, không bị những Linh Thực kia ảnh hưởng.

Hơn nữa, lúc nàng phá giải trận pháp, từng bước đi rất đều đặn, thậm chí khoảng cách mỗi bước đều như nhau.

Cô gái phía sau Lâm Đại Ngọc cũng là một người thông minh. Có đôi khi, đi theo đúng người còn quan trọng hơn là đi theo đám đông.

Tuy rằng cố gắng rất quan trọng, nhưng đa số là lựa chọn quan trọng hơn cố gắng!

Giờ phút này ở bên cạnh sương mù dày đặc của bí cảnh, có một thiếu niên vô cùng tuấn tú, trên đầu cắm một chiếc trâm gỗ. Hắn thoải mái nhàn nhã ngồi trên cành cây, khóe môi cắn một cái lá, một tay nâng cằm, ánh mắt linh động của hắn nhìn Chiến Cửu Âm.

"Khí tức của nàng, thật quen thuộc!"