Chương 155: Cánh cửa cuối cùng (canh hai)

Bấm để xem

Đóng lại

Cánh cửa mở ra, ba người nhanh chóng đi qua, cuối cùng cũng có cảm giác được đặt chân trên mặt đất.

Trước mắt là một vùng sáng.

Ba người Mộ Thanh Lan vừa ổn định cơ thể thì nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại sau lưng.

Mộ Thanh Lan quay đầu lại nhìn lại, quả nhiên thấy cánh cửa đó đã được đóng lại lần nữa.

Đột nhiên, Mộ Thanh Lan cảm thấy có gì đó không ổn và hơi cau mày.

Sau lưng, đột nhiên vang lên giọng nói của vài người.

"Hả? Sau cánh cửa đó vậy mà cũng có người còn vào được tầng hai?"

"Ha ha! Mạnh lão tứ, lần này ngươi cá cược thua rồi! Có thể trả lại đồ cho lão tử rồi chứ?"

"Chỉ là trùng hợp thôi. Mười năm nay chưa có ai xông qua được cánh cửa đó, ai có thể ngờ lần này lại có người thành công.. Vậy thôi, thứ đó trả lại cho ngươi là được."

Nghe những lời bàn luận của mấy người này, Mộ Thanh Lan từ từ quay người sang chỗ khác.

Đây là một không gian hình bát giác, mỗi một phương hướng trên vách tường, đều có cánh cửa đóng chặt.

Mà lúc này, trước cửa năm cánh cửa đó, đều có một đội người.

Nhóm của Mộ Thanh Lan, đây là đội thứ sáu.

Có nhóm thì nhiều người, có nhóm thì ít người. Tuy nhiên, bên phía Mộ Thanh Lan, lại là ít nhất.

Ba người.

Mộ Thanh Lan nhìn thoáng qua, thì đã đoán được người vừa nói chuyện vừa rồi chính là người đứng trước ba cánh cửa phía đối diện. Hơn nữa, có vẻ như họ là những người dẫn đầu trong các đội tương ứng của họ.

Còn những người đứng trước hai cánh cửa phía trước, chỉ nhìn họ chứ không nói gì.

Nhưng cái nhìn đó.. lại làm người ta hơi khó chịu.

Mộ Thanh Lan nhướng mày.

"Những người nói chuyện đó đều rất mạnh." Lâm Thanh Mặc liếc mắt nhìn rồi nhỏ giọng nói, "Một trong ba người nói chuyện đó là Thần Phách Cảnh trung kỳ, còn hai người còn lại, ta không cảm nhận được."

Vậy có thể nói rõ, cảnh giới của hai người đó cao hơn so với Lâm Thanh Mặc.

Trên thực tế, trước năm cánh cửa này có gần bốn mươi người, ngoại trừ ba người vừa nói, Mộ Thanh Lan rõ ràng cảm giác được còn có vài người khác thực lực tuyệt đối không kém mấy người kia.

Có vẻ như những người có thể đến đây, đều không phải là những kẻ đầu đường xó chợ.

"Chậc chậc, còn có một tên Ngự Thiên Cảnh trung kỳ sao?"

Lần này, chính là người đàn ông thua cược vừa rồi lên tiếng.

Mộ Thanh Lan nhìn vào thì thấy đó là một thanh niên trạc ba mươi tuổi, mơ hồ có thể thấy tướng mạo của hắn ta có phần thanh tú, khí thế quanh thân cũng không tầm thường, hơn nữa lại dường như có chút dáng vẻ thư sinh hiếm thấy, tăng thêm một chút của sự nho nhã.

Nhưng thật ra cùng nơi này có hơi không hợp nhau.

"Ha ha! Vậy thì lão tử đây đúng là tin những gì ngươi nói - đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên! Huyễn môn* đó là cánh cổng khó đi qua nhất trong số tám cánh cổng. Trước đây, ngay cả Thần Phách Cảnh đỉnh cũng có thể không thể vượt qua, nhưng hôm nay vậy mà để một kẻ Ngự Thiên Cảnh trung kỳ vượt qua! Đây thật đúng là vận may! Ha ha ha!"

*Huyễn môn: Cánh cổng ma quái, kỳ bí

Người vừa nói là người đàn ông vừa thắng cược, dáng người thô kệch và vòng eo rắn chắc. Thân trên trần trụi, thân dưới chỉ mặc quần áo làm bằng da thú thô ráp, bắp thịt trên người hắn nhô cao, dường như ẩn chứa sức mạnh vô cùng bạo ngược.

Huyễn môn?

Mộ Thanh Lan trong lòng nhai nuốt hai chữ này, nhưng trong lòng cũng có chút hiểu được.

Xem ra tình huống của tám cánh cửa thực sự khác nhau, bọn họ đã trải qua hai lần ảo cảnh, nếu không phải có sự dao động của ngọc giản màu đen trong cơ thể nàng, nàng đã không thể tìm ra vị trí của cánh cửa như vậy, nhanh chóng tiến vào thành công.

Thần Phách Cảnh đỉnh cũng vào không được.. nhưng thật ra cũng có khả năng.

Lâm Thanh Mặc nghe những lời của Mạnh lão tử nói, tức khắc trong lòng bất mãn - vận may là sao? Họ dựa vào thực lực để tiến vào cơ mà!

Hiện tại khinh thường Mộ Thanh là Ngự Thiên Cảnh trung kỳ, nhưng những người đó không biết rằng họ có thể thành công là nhờ vào hắn!

Nhưng Mộ Thanh Lan lại không quan tâm, ngay khi vén vạt áo lên, trực tiếp ngồi xếp bằng tại chỗ.

Nàng rất ung dung và thoải mái, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, nhưng lại thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Những người ở đây, chỉ có hắn là Ngự Thiên Cảnh duy nhất, vậy mà hắn lại bình tĩnh như vậy?

"Hắn là công tử nhà nào? Có thủ hạ hỗ trợ, tự nhiên không cần lo lắng."

Lần này, đó là người đàn ông vừa mới bắt đầu nói, Mộ Thanh Lan liếc qua khóe mắt, đó là một thanh niên hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dung mạo bình thường, khi hắn ta nói điều này, mặc dù mỉm cười, nhưng lại mang theo vài khinh thường không cho là đúng.

Lâm Thanh Mặc rất tức giận, nhưng Kim Xuyên đã nháy mắt ra hiệu với hắn.

Mọi người ở đây đều không dễ trêu chọc, vì vậy lúc này tạm thời đừng hành động hấp tấp.

Lâm Thanh Mặc đương nhiên biết điều đó, vì vậy mới nén giận và cố nhẫn nhịn.

Sự xuất hiện của ba người Mộ Thanh Lan chỉ gây ra sự náo nhiệt ngắn ngủi này, ngay sau đó, những người đó cũng đã ngừng nói chuyện, cả không gian cũng chìm vào im lặng.

Tất cả mọi người dường như đang chờ đợi một điều gì đó.

Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này, Lâm Thanh Mặc và Kim Xuyên nhìn nhau và ngồi xếp bằng bên cạnh Mộ Thanh Lan.

Trên thực tế, trong lòng của Mộ Thanh Lan lại không bình tĩnh như bề ngoài.

Đây là tầng thứ hai của Khuynh Thiên Tháp, tất cả những người đã vào thành công qua tám cánh cửa bên dưới đều tập trung ở đây.

Rõ ràng, bước vào tầng hai từ tầng một là qua tám cánh cửa phía sau mọi người.

Vừa rồi bọn họ nói mười năm qua không có ai vượt qua thành công huyễn môn này, cho nên bọn họ hiển nhiên biết rất nhiều về Khuynh Thiên Tháp.

Mà ngay cả Lâm Thanh Mặc cũng không biết gì về điều này.

Có thể thấy được, thực lực và bối cảnh của đối phương, chỉ sợ đều ở trên bọn họ.

Trong không gian hình bát giác này, mọi người tụ tập thành từng nhóm ba năm người, tụ tập trước mỗi cửa, đề phòng lẫn nhau, tựa hồ có chút kiêng kị.

Mấy người vừa nói, có vẻ quen biết nhau, nhưng lại cách nhau ba cánh cửa.

Mộ Thanh Lan kìm nén sự dao động của ngọc giản màu đen và từ từ mở mắt.

Ở đây hoàn toàn không có gì, ngoài con người.

Cái gọi là trân bảo, xem ra còn ở phía trên.

Nói cách khác, khi bước vào tầng hai, mới xem như thực sự bước vào Khuynh Thiên Tháp.

Lúc này, mọi người dường như đã đạt thành ăn ý ngầm nhất định và yên lặng chờ đợi.

Một lúc sau, phía sau cánh cửa phía trước bên trái đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau.

Tất cả mọi người nhìn sang, cánh cửa đó cũng bắt đầu rung chuyển-

Bùm!

Bỗng nhiên mở ra!

Vài bóng người bay vυ"t qua!

Sau khi nhìn thấy người nào đó trong số họ, một nụ cười thoáng qua mắt Mộ Thanh Lan, mặc cho đôi mắt hơi rũ xuống, có vẻ như không hề dao động.

Chẳng mấy chốc, đoàn người đã đồng loạt tiến vào đây, cánh cửa phía sau, cũng lại bị đóng lại!

"Hừ - thực sự mệt mỏi quá."

Một giọng nói nhu mì và mềm mại truyền đến, tất cả những người đàn ông có mặt ở đây lập tức bị phân tâm, đồng thời đều nhìn vào một bóng dáng nào đó trong số những người đó.

"Nhân Nhân, vừa rồi ta còn không cho nàng động thủ, nàng còn mệt sao?" Một thanh niên mỉm cười, mơ hồ muốn lấy lòng.

"Hừ, có chút chuyện này mà làm ta đã đợi lâu như vậy, đương nhiên là mệt mỏi."

Nàng kia dường như cũng không chịu thua.

Nhưng người đàn ông đó cũng không có vẻ gì là tức giận, thay vào đó lại mỉm cười nhận lỗi: "Rồi rồi rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa, được không?"

Nàng kia hừ nhẹ một tiếng, dẫn đầu đi lên trước tới.

Đúng là Hạ Nhân Nhân.

Mấy người phía sau, ngoài mấy thanh niên còn có hai người đàn ông trung niên, khí chất trầm ổn, vừa thấy liền biết là nhân vật không phải dễ đối phó.

Khi nhìn thấy hai người đàn ông trung niên đó, sắc mặt của một số người trong khu vực có chút thay đổi.

"Hóa ra là người của nhà đấu giá Hạ Thương, khi nào, các ngươi cũng có hứng thú với Khuynh Thiên Tháp này vậy?"

Thanh niên dung mạo bình thường đó mở miệng, dường như rất là không tốt, nhưng rốt cuộc lại có chút kiêng kị, nên cũng không dám nói quá kiêu ngạo.

Hạ Nhân Nhân nhìn hắn một cái, ánh mắt quyến rũ hướng về người đàn ông, nhưng lại có chút giễu cợt.

"Tưởng là ai? Hóa ra là Ngô gia ở Thanh Khâu nhai. Sao hả, không phải các người cũng chưa từng nhúng tay vào những chuyện này sao? Ngô gia có rất nhiều tiền, vậy tại sao các người lại muốn tới tòa Khuynh Thiên Tháp nhỏ này?"

Gương mặt của Ngô Khải Minh hơi đanh lại.

"Về mặt giàu có, chúng ta không dám so với nhà đấu giá Hạ Thương tiếng tăm lừng lẫy. Các ngươi đều đến đây, không lẽ chúng ta không được phép đến lấy một phần miếng bánh sao?"

Hạ Nhân Nhân nở nụ cười quyến rũ, vén mái tóc lòa xòa bên tai ra sau, khẽ mở đôi môi đỏ mọng:

"Thật ngại quá, ta ấy à, xưa nay chỉ kiên nhẫn với những người đẹp, nếu có thứ gì tốt, cũng chỉ nguyện ý chia sẻ với những người này. Nếu như lớn lên đủ đẹp, muốn ta hai tay dâng lên, ta cũng cam nguyện. Còn ngươi ấy à.. Thật là đáng tiếc, không có mặt trong chuyên mục này."

"Ngươi! Hạ Nhân Nhân! Ngươi đừng tưởng rằng Ngô gia chúng ta sợ các ngươi!"

Khuôn mặt của Ngô Khải Minh ngay lập tức đỏ lên, đột ngột đứng dậy, và trừng mắt nhìn Hạ Nhân Nhân.

Hạ Nhân Nhân cười rạng rỡ hơn, nhưng người thanh niên bên cạnh lại bước tới và nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Ngô Khải Minh, tốt nhất ngươi nên suy nghĩ trước khi nói. Mặc dù nhà đấu giá Hạ Thương ta cam kết thừa hành hòa khí sinh tài*, bất quá, cũng sẽ không để người ta bắt nạt đến trên đầu!"

*Hòa khí sinh tài: Lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với khách hàng, để thu hút khách hàng đến với mình.

Vừa nói, uy áp trên người, đã nhàn nhạt toát ra!

Đó cũng là Thần Phách Cảnh đỉnh!

Ngô Khải Minh đó nắm chặt tay muốn đánh trả nhưng nhanh chóng bị những người phía sau khuyên can.

"Thiếu gia, đừng quên mục đích chuyến đi lần này của chúng ta!"

Ngô Khải Minh l*иg ngực phập phồng, một lúc sau mới phẩy tay áo một cách cay đắng: "Những khoản này, sau này sẽ tính!"

Hạ Nhân Nhân thậm chí không liếc nhìn hắn ta một cái, nhưng khi nàng chuyển đôi mắt đẹp của mình, chính là thấy được ba người Mộ Thanh Lan.

Mắt nàng sáng lên, nhưng khi nhìn thấy chiếc mặt nạ trên mặt Mộ Thanh Lan, mặc dù biết là để tránh phiền phức nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

Lại không thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Lăng Hàn nữa rồi!

Hạ Nhân Nhân trong lòng rất phẫn uất, toàn thân tỏa ra một luồng khí bất mãn nguy hiểm.

Người đàn ông bên cạnh nàng chú ý đến, vội hỏi: "Nhân Nhân, có chuyện gì vậy?"

Đồng thời, cũng đã nhìn theo tầm mắt của Hạ Nhân Nhân và ngay lập tức cau mày.

"Thế nhưng là từ huyễn môn tiến vào?"

Hạ Nhân Nhân sửng sốt, lúc này mới chú ý tới vị trí của ba người Mộ Thanh Lan, tức khắc tâm thần nhảy dựng -- tiểu tử này vận khí cũng quá tệ đi, tám cánh cửa thế nhưng lại chọn cửa nguy hiểm nhất?

Cũng may, có vẻ như bây giờ đã không có gì trở ngại, tiểu tử thúi, xem như còn có một chút năng lực.

"Không có gì đâu, ta chỉ tò mò khi thấy có người đi vào ở cửa huyễn môn kia thôi."

Hạ Nhân Nhân nói một cách thản nhiên và đưa mắt đi chỗ khác.

Nhưng thật ra thì những người phía sau Hạ Nhân Nhân lại nhìn thêm vài lần, trong lòng lại lưu ý một chút, nhưng cũng không nói gì thêm.

"Này, ta còn tưởng rằng chúng ta đã đến chậm rồi, nhưng tại sao vẫn có cửa chưa mở?"

Hạ Nhân Nhân tò mò nhìn cánh cửa cuối cùng không có người đứng.

Nhưng vừa dứt giọng nói, cánh cửa đó đột nhiên run lên!

Một hơi thở u ám chợt ập đến!

(Xong chương)

Doremon98, BạchLạc, Nana268 và 22 người khác thích bài này.

22 Tháng mười một 2022Tặng xuThíchTrích dẫn

Mèo A Mao Huỳnh MaiKiểm duyệt viên

Bài viết:Tìm chủ đề672