Chương 159: Đã lâu không gặp, Mộ Thanh Lan (canh ba)

Nội Dung Được Mở:

Bấm để xem

Đóng lại

Mộ Thanh Lan trong lòng cả kinh, lập tức nín thở!

Đồng thời, lập tức kéo Lâm Thanh Mặc và Kim Xuyên một chút: "Thứ này có cổ quái! Nín thở!"

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Hai người bọn họ cũng sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng làm theo.

Mộ Thanh Lan lúc này không để ý tới những thứ khác, bước nhanh về phía trước: "Hạ tiểu thư, đồ của tiểu thư bị rơi rồi!"

Hạ Nhân Nhân kỳ quái quay đầu nhìn lại, Mộ Thanh Lan động tác rất nhanh, lấy ra đồ vật sau đó khom người xuống, làm bộ như từ dưới đất nhặt lên, nhanh chóng đưa cho Hạ Nhân Nhân.

Hạ Nhân Nhân trong lòng nghi hoặc, nhưng khi nàng ấy nhìn thấy ánh mắt của Mộ Thanh Lan, cũng lập tức phối hợp cúi đầu nhìn, kinh ngạc nói: "Đúng rồi, ta cũng không biết nó rơi xuống từ lúc nào. Cảm ơn."

"Có độc, nín thở!"

Sau khi hiểu được lời nói bằng môi của Mộ Thanh Lan, trong lòng của Hạ Nhân Nhân nhảy dựng!

Làm thế nào dầu Giao Nhân này có thể có độc?

Đối với người bình thường mà nói, đây là cơ hội cầu mà không được!

Nhưng trong lòng nàng ấy tin tưởng Mộ Thanh Lan đến mức không chút do dự mà lập tức nín thở.

Mộ Thanh Lan vội vàng quay đầu nhìn xung quanh.

Những chân nến kia còn đang cháy, mà người chung quanh căn bản không ý thức được bên trong nguy hiểm, trên mặt đều lộ ra vẻ hưởng thụ!

Có người còn nhắm mắt lại, có vẻ rất vui vẻ, thoải mái!

Mộ Thanh Lan trong lòng trầm xuống - dáng vẻ này, rất giống như là đang hấp thụ chất độc!

"Nha đầu, loại dầu Giao Nhân này bản thân xác thực có dược hiệu rất tốt, nhưng dầu Gian Ngân nơi này đã được trộn lẫn với một số thứ khác, khi trộn lẫn với nhau, dầu Giao Nhân bốc cháy, mùi thơm của chính nó sẽ át đi nhũng mùi đó, khiến người ta không thể phân biệt được. Càng hít vào, đầu óc càng mê muội! Không bao lâu liền hao hết Nguyên lực, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu!"

Mộ Thanh Lan trong mắt hiện lên một tia nghiêm nghị - vô luận đây là thủ đoạn của nguyên chủ Khuynh Thiên Tháp, vẫn là cách của người khác sau này nghĩ ra, tâm địa bọn họ đều thật ác độc!

Khi gặp nhiều dầu Giao Nhân như vậy, người bình thường đều sẽ hơi tham lam, nhưng một khi đã sa vào trong đó, thì sẽ tạo điều kiện cho độc tố phát tán nhanh chóng.

Nếu không có Tuyết U nhắc nhở, có lẽ nàng cũng sẽ kết thúc ở nơi này!

Âm thầm, ngay cả khi người ta đang hưởng thụ, nó sẽ lấy đi tất cả sức mạnh của người ta..

Nhưng vào lúc này, Ngô Khải Minh đang ở phía trước đột nhiên quay lại.

Có một nụ cười kỳ quái trên khuôn mặt đó!

Mộ Thanh Lan trong lòng cảm thấy không ổn, lập tức cảnh giác!

Trong khí hải, Nguyên lực kích động dâng trào dữ dội!

Lúc này, Ngô Khải Minh cuối cùng cũng bước đến một trong những chân đèn. Trên mặt lộ ra nụ cười, hắn đột nhiên giơ tay, đυ.ng vào chân đèn đó!

Răng rắc!

Nhẹ nhàng quay!

Chân đèn đổi hướng ngay lập tức và tạo ra một tiếng động lớn!

"Ngươi đang làm gì đấy?"

Thủ lĩnh của đám người thần bí ẩn đi theo sát Ngô Khải Minh cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, lập tức hét lớn, chuẩn bị ra tay!

Nhưng mà, hắn vừa ra tay, liền kinh hãi phát hiện thân thể của mình mềm yếu vô lực, ngay cả Nguyên Lực cũng bị áp chế, căn bản không phát huy ra được thực lực!

Một chiêu này, Ngô Khải Minh ứng phó rất dễ dàng.

Sau lưng hắn, một cánh cửa đang từ từ mở ra!

Phía sau hình như có một cái cầu thang, có thể mơ hồ nhìn thấy.

"Đó là - tầng thứ tư!"

Mạnh Quan Sơn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, đang định lập tức xông tới!

Ngô Khải Minh làm sao có thể để Mạnh Quan Sơn thực hiện được? Hắn giơ lên một quyền, đánh lui Mạnh Quan Sơn!

Mạnh Quan Sơn khϊếp sợ vô cùng, hắn vậy mà không thể phát huy ra thực lực của mình, hắn đường đường Thần Phách Cảnh đỉnh, vậy mà bây giờ không thể so với Thần Phách Cảnh trung kỳ Ngô Khải Minh!

"Ngô Khải Minh! Ngươi đã làm gì vậy?"

Mạnh Quan Sơn cắn răng quát.

Lúc này những người khác cũng phát hiện có chỗ không đúng, muốn điều động năng lực, lại phát hiện cực kỳ khó khăn.

Ngô Khải Minh cười lớn:

"Ha ha ha! Ngươi cho rằng ta làm cái gì? Kỳ thật ta cái gì cũng không có làm! Khuynh Thiên Tháp tầng ba chính là như vậy! Dầu Giao Nhân ở đây là thứ tốt, ta khuyên các ngươi, vẫn nên hưởng thụ nhiều vào!"

Lúc này nếu còn không đoán được là do dầu Giao Nhân có vấn đề, những người này sẽ xấu hổ không dám sống.

Hầu như tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn Ngô Khải Minh, trong lòng vô cùng câm hận!

Hùng Kim Hải hét lên dữ dội: "Ngô Khải Minh! Lão tử đã đánh giá thấp ngươi! Ngươi con mẹ nó không phải không biết xấu hổ, ngươi là căn bản là không bằng heo chó!"

Nụ cười trên mặt Ngô Khải Minh dần biến mất, hắn ta u ám nhìn chằm chằm Hùng Kim Hải, sau đó hừ lạnh một tiếng, đột nhiên bay đến trước mặt Hùng Kim Hải, tát mạnh một cái!

Chát!

Hùng Kim Hải không kịp né tránh, lập tức bị tát thật mạnh!

Một nửa khuôn mặt tức khắc sưng lên!

Ngô Khải Minh cười khẩy: "Mắng, tiếp tục mắng. Để ta xem ngươi có thể nhảy ra được bọt sóng nào?"

Hùng Kim Hải thở dốc, nhưng Nguyên lực trong cơ thể lại không thể nào ngưng tụ! Đôi mắt đó gần như xuyên thủng Ngô Khải Minh!

Ngô Khải Minh bước lên phía trước: "Ngươi đang nhìn chằm chằm vào cái gì vậy?"

Vừa nói, hắn đã đưa tay ra đâm vào mắt Hùng Kim Hải! Móc mạnh ra!

Hùng Kim Hải muốn tránh nhưng không cản được, hai mắt chảy máu đầm đìa, bị Ngô Khải Minh khoét ra!

"Á!"

Trong tầng lầu trống, vang vọng tiếng hét thảm thiết của Hùng Kim Hải, khiến người ta dựng tóc gáy.

Mọi người yên lặng nhìn cảnh này, trong lòng run lên!

Hùng Kim Hải đau đớn ngã xuống đất, nhưng càng mắng dữ dội hơn.

Dáng vẻ đó thật khiến người ta cảm thấy ghê sợ.

Ngô Khải Minh lau tay, nhìn xung quanh và cười lạnh.

"Còn có ai không phục?"

Không ai lên tiếng.

Với nụ cười tự mãn và nham hiểm trên khuôn mặt, hắn lại bước đến chỗ những người thần bí đó và chém họ nhiều nhát để trút giận.

Mà người cầm đầu ở phía trước là nghiêm trọng nhất, Ngô Khải Minh đầu tiên tát hắn vài cái, sau đó đá mạnh hắn xuống đất, giẫm lên mặt người đó.

"Cho ngươi càn rỡ! Cho ngươi làm càn! Dám dùng ánh mắt như vậy nhìn bổn thiếu gia, ta cho rằng ngươi thật chán sống!"

Khi nói điều đó, hắn lại định móc mắt người đàn ông đó!

Mà người đàn ông đó rõ ràng mạnh hơn Hùng Kim Hải một chút, nhân cơ hội này thoát khỏi Ngô Khải Minh, sau đó lăn sang một bên và muốn lấy thứ gì đó ra khỏi Giới Tử Trạc.

Ngô Khải Minh lập tức chạy tới và đá cái chai đó!

"Muốn giải độc? Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội này?"

Mà lúc này, cánh cửa hắn vừa mới mở, đã gần hoàn toàn mở ra!

Ngô Khải Minh nhìn xung quanh, trong mắt hắn, ánh nến rực rỡ đặc biệt lay động.

Nếu không dựa vào những thứ này, hắn làm sao có cơ hội báo thù? Càng không có cơ hội để vào tầng thứ tư!

Lần này, tất cả bảo vật đều thuộc về hắn!

Sau đó, hắn đi đến trước mặt Hạ Nhân Nhân, ánh mắt tràn đầy tà da^ʍ.

"Chậc chậc, đây là tiểu thư Hạ Nhân Nhân của Nhà đấu giá Hạ Thương.. Đúng là một cô gái đẹp hiếm có, nhưng tính tình có hơi nóng nảy, có điều bây giờ, dù có tức giận đến đâu, ngươi cũng không thể phát huy ra ngoài được, đúng không?"

Khi nói, một tay đưa ra chạm vào mặt Hạ Nhân Nhân.

"Ngươi dám!"

Hạ Mộc Hiên bên cạnh đã nứt mắt!

Tuy nhiên, Ngô Khải Minh đã dễ dàng đánh Hạ Mộc Hiên sang một bên và tiếp tục tiến về phía Hạ Nhân Nhân.

"Không bằng, ngươi cùng ta cùng đi tầng thứ tư, chúng ta.."

Chát!

Hạ Nhân Nhân bỗng nhiên giơ tay, cho hắn một cái tát thật mạnh!

Ngô Khải Minh không ngờ tới, nên đã bị tát vào mặt! Nhưng Hạ Nhân Nhân cũng không dễ dàng buông tha hắn như vậy, lúc đưa ra cái tát đó, đã đồng thời đá vào hạ thân của hắn. Cú đá thật mạnh!

Ngô Khải Minh hú lên một tiếng như gϊếŧ heo, rồi ngã xuống đất ôm lấy đũng quần, khuôn mặt nhăn nhó vì đau.

Hạ Nhân Nhân cười lạnh một tiếng, lập tức bước lên phía trước, một thanh trường kiếm không biết từ lúc nào xuất hiện trong tay nàng, sau đó hung hăng chém xuống!

Lâm Thanh Mặc và Kim Xuyên nhìn thấy đều run lên, vẻ mặt kinh sợ nhìn Hạ Nhân Nhân.

Nhưng vào lúc này, Mộ Thanh Lan lại đột nhiên đi về phía cánh cửa đã mở!

Nàng tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới cửa!

Nhìn thấy tất cả những điều này, Ngô Khải Minh trong lòng chợt hiểu ra! Nhưng giờ khắc này, hắn đau đến không đứng dậy nổi, huống chi là đuổi theo Mộ Thanh Lan?

Lâm Thanh Mặc và Kim Xuyên theo sát phía sau!

Hạ Nhân Nhân đang định giải quyết triệt để Ngô Khải Minh, rồi đi theo, nhưng đột nhiên nhìn thấy Mộ Thanh Lan lúc một chân đã bước vào cửa, thì có một luồng sáng kỳ lạ, bỗng nhiên bao trùm Mộ Thanh Lan!

Sau đó, một luồng uy áp kinh khủng, từ trên trời giáng xuống!

Mọi người trong lòng chấn động!

Mộ Thanh Lan cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này, một chân của nàng vừa mới bước vào cửa!

Cầu thang ở ngay trước mắt!

Sau đó, nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng có cái gì!

Trong khí hải, ngọc giản màu đen, cũng phát ra màu đen kịch!

Một luồng uy áp đột nhiên từ trên đỉnh đầu Mộ Thanh Lan giáng xuống!

Mà ngọc giản màu đen dường như cũng cảm ứng được, nhưng lại phát ra một luồng năng lượng cực mạnh, trực diện chống đỡ!

Trong nháy mắt, Mộ Thanh Lan toàn thân vô cùng đau đớn, giống như bị nghiền nát! Trong đầu, chợt trống rỗng!

Sau đó, bóng dáng của nàng đột nhiên biến mất tại chỗ!

* * *

Không biết qua bao lâu, Mộ Thanh Lan rốt cục tỉnh lại.

Ngay lúc tỉnh lại, nàng lập tức cảm nhận được có người ở bên cạnh mình!

Tính cảnh giác nhiều năm khiến nàng cực kỳ đề phòng, nàng nhắm mắt lại, xác nhận Nguyên lực đã hồi phục, mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Đồng thời, Nguyên lực màu đen cũng đang lưu chuyển trong cơ thể, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào!

Vào lúc này, nàng vậy mà nhận thấy bàn tay của người nọ đang vươn về phía mình--

Mộ Thanh Lan đột nhiên mở mắt ra, đồng thời lật người, dùng hết sức đấm ra một quyền:

"Ai?"

Ầm.

Nắm đấm của nàng dễ dàng bị chặn lại.

Một lực lượng cường đại ngay lập tức nghiền nát lực lượng của nàng, và làm nó biến mất vô hình.

Cùng lúc đó, một mùi hương lành lạnh quen thuộc đột nhiên xông vào trong mũi.

Mộ Thanh Lan tim đập thình thịch, nàng đột nhiên có một suy đoán.

Lông mày cụp xuống, cụp mắt xuống, dư quang có thể nhìn thấy một thân áo trắng, sạch sẽ lạnh lẽo như tuyết trên đỉnh núi.

"Đã lâu không gặp, ấy vậy mà ngươi lại đột phá, khoảng thời gian này xem ra ngươi rất vui vẻ nhỉ?"

Thanh âm lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền đến, rõ ràng rất nhẹ, nhưng ở bên tai Mộ Thanh Lan, lại cảm thấy bất an một cách khó hiểu.

Nàng hít một hơi thật sâu, rồi từ từ ngẩng đầu lên.

Một khuôn mặt cao quý như ngọc, hiện ra trước mắt.

Khóe môi Mộ Thanh Lan cong lên:

"Ha ha, đã lâu không gặp, Vân thiếu chủ."

Vân Dực cũng bỗng nhiên nở nụ cười.

Hắn xưa nay luôn lạnh lùng tàn nhẫn, khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết, nhưng bây giờ nụ cười này, thế nhưng lại giống như ngàn đóa hoa nở rực rỡ trên núi tuyết.

Hắn cười rất đẹp, nhưng cũng rất lạnh lùng.

Hắn nói--

"Đúng là rất lâu không gặp."

"Mộ Thanh Lan."

- - - - - đề cử - - - - -

Phù, kiệt sức

(Xong chương)

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdx.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------