Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 272: Đả bại thập hoàng tử

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 272: Đả bại Thập hoàng tử

Hắn đem tên trên cánh tay nhổ ra, tiếp đến liền nói: "Khiến cho ta chảy máu rồi, ta sẽ rất tức giận đó, Cửu Ca tỷ tỷ ngươi cũng phải trả cái giá rất thảm trọng mới được. Tiếp theo, ta sẽ không khách khí đâu."

Linh lực của hắn tăng tốc vận chuyển, vậy mà lại từ bình chướng ngưng hồn cảnh xông qua luyện linh cảnh, mọi người trợn tròn mắt, luyện linh cảnh trẻ tuổi như vậy, quá dọa người rồi.

Lúc này gương mặt thiên chân vô tà của Tử Vũ lộ ra sát ý, đôi mắt đen thẳm đó trở nên càng âm trầm hơn.

"Ngươi nghĩ ngươi tránh xa đến thế, ta liền không cách nào đối phó ngươi sao? Sở Cửu Ca, ngươi thật sự là quá ngây thơ rồi, không có tác dụng đâu!"

Sở Cửu Ca cảm nhận rất rõ có một cỗ tinh thần lực đang công kích cô, sắc mặt Tam Tiền đại biến, "Gia hỏa này vậy mà lại tu luyện bí thuật tinh thần lực công kích, Cửu thúc.."

Kết quả Cửu Thương Khung nói: "Kỹ xảo vặt vãnh!"

Trước mắt Bất tử sinh mệnh chi đồng dùng loại công kích tinh thần cấp bậc này, đối với tiểu Cửu mà nói hoàn toàn không có chút tác dụng.

Thì ra còn đang che giấu một chiêu này, ánh mắt Sở Cửu Ca trầm lại, giả bộ như đang bị công kích tinh thần của hắn ảnh hưởng đến.

Tử Vũ rất có lòng tin đối với bí kỹ tinh thần lực công kích mà hắn đã học này, chút thực lực đó của Sở Cửu Ca sao có thể chống đỡ nổi, dù sao trong thất quốc không có mấy ai tu luyện bí thuật tinh thần lực như vậy.

Ngay khi hắn buông lỏng cảnh giác, đột nhiên Sở Cửu Ca lại bắn ra ba cây tên.

"Cái gì?"

Rõ ràng Sở Cửu Ca đã bị tinh thần lực của hắn khống chế rồi, có thể tùy hắn thu thập, bây giờ sao có thể phản kích rồi?

"Phụt!"

Hắn vội vàng né tránh, nhưng mà vẫn là chậm rồi.

Mũi tên đó, lại lần nữa đâm xuyên qua vết thương trước đó, vết thương lần hai bị xé rách khiến cho sắc mặt Tử Vũ trở nên trắng bệch.

"Rầm!" Thân thể của hắn bị lực đạo của mũi tên đó kéo bay ra ngoài.

"Ai da! Thập hoàng tử quá khinh địch rồi."

Tử Vũ chật vật đứng lên, hắn nhìn Sở Cửu Ca nói: "Ngươi gài ta!"

Sở Cửu Ca đùa cợt nói: "Không phải là ta gài ngươi, là do ngươi tu luyện bí kỹ tinh thần lực thì tu luyện đi, nhưng mà tu luyện không ra gì còn sử dụng trên người ta, bản thân ngươi tự nhảy vào kế đó thì có thể trách ai?"

Sở Cửu Ca thu lại cung tên đó, Tử Vũ đã bị thương rồi.

Tiếp theo cho dù cận thân công kích, cũng sẽ không giống trước đó rơi vào thế hạ phong.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!"

Đôi mắt Tử Vũ đỏ ngầu chiến đấu với Sở Cửu Ca, hai người đều phi thường điên cuồng đánh một cách liều mạng.

Sở Cửu Ca linh lực yếu hơn rất nhiều thực ra không có chiếm ưu thế, cô đang tìm cơ hội!

Lúc này ánh mắt Cửu thúc khẽ trầm, trong mắt mang theo sát ý nhìn tên Tử vũ đó.

Tam Tiền lo lắng nói: "Cửu muội muội bị thương rồi."

Đôi mắt tử thủy tinh của Dung Uyên cũng trở nên nguy hiểm, gia hỏa đáng chết đó lại khiến cho Cửu nhi bị thương rồi.

Dung Uyên phẫn nộ, đau lòng, nhưng lại không có hành động.

Hắn đương nhiên không phải cố kỵ quy tắc thi đấu của đại hội thất quốc này, chỉ là Cửu nhi muốn biến mạnh, bị thương là điều khó có thể tránh khỏi.

Chỉ có từng bước bị thương, mới có thể trở thành cường giả như mong muốn, đây cũng là điều mà Cửu nhi muốn.

Nếu mà so ác, Sở Cửu Ca càng ác hơn!

Trận đại chiến này, đánh hết cả nửa canh giờ, bản thân Tử Vũ vốn đã bị thương nên ảnh hưởng đến việc phát huy của hắn.

Sở Cửu Ca cực kỳ nhẫn nại, đợi đến lúc hắn lộ ra nhược điểm lớn nhất.

Nhược điểm này bị Sở Cửu Ca phát hiện rồi, Sở Cửu Ca không chút khách khí sử dụng tất cả linh kỹ mạnh nhất mà cô từng học, trực tiếp đập qua đó.

"Lạc Nguyệt Tinh Viên!"

"Uỳnh!" Linh lực khủng bố chấn sang hướng Tử Vũ.

"Rầm!" Tử Vũ cực kỳ chật vật rơi từ trong không trung xuống, vết thương do tên gây ra lại rách ra lần nữa, máu tươi phun ra, đau đến hắn bò trên đất không đứng lên được.

"Vũ nhi!" Sắc mặt Lan phi trở nên trắng bệch, lo lắng hét lên.

Nhi tử của bà thiên phú hơn người, dù có thế nào bà cũng không nghĩ đến nhi tử bà lại có thể thua cho Sở Cửu Ca, nữ nhi của Sở Tuyền Nguyệt.

Sở Tuyền Nguyệt khi xưa là thủ hạ bại tướng của bà, bị bà chơi đùa trong lòng bàn tay, thua không còn manh giáp, nhi tử bà sao có thể thua cho nữ nhi của cô ta.

Hận ý trong lòng Lan phi ngút trời, trong lòng Tử Hoàng cũng rất phẫn nộ.

Vốn dĩ Tử Vũ ưu tú như vậy, ông còn cho rằng Tử Vũ có thể giành chiến thắng, không ngờ đến Sở Cửu Ca vẫn có thể giành chiến thắng được.

Sở Cửu Ca hỏi: "Tử Linh Quốc đã thua rồi, đương nhiên nếu như các ngươi vẫn muốn lên khiêu chiến ta mà nói, có thể tiếp tục!"

Tử Hoàng biết nếu vẫn tiếp tục lên thì vẫn không phải là đối thủ của cô, Tử Linh Quốc của ông bây giờ đã rất mất mặt rồi, nhưng mà từ bỏ!

"Khiêu chiến Dung Uyên, nhất định không từ thủ đoạn khiến cho Dung Uyên gặp chuyện, ta phải khiến cho Sở Cửu Ca trả giá đắt! Một thiên tài của Xích Linh Quốc cũng dám thắng Tử Linh Quốc ta, bọn chúng dựa vào cái gì?" Tử Hoàng hạ lệnh nói.

"Vâng, Bệ hạ!"

Thiên tài Tử Linh Quốc lại lần nữa lên lôi đài, nói: "Chúng tôi nếu như đã đến tham gia đại hội thiên tài, không ra tay thì uổng công đến tham gia. Số trận thắng lần này của Xích Linh Quốc ngươi đã đủ nhiều rồi, đã thắng rồi, nhưng mà không đến lúc cuối cùng chúng tôi cũng không muốn từ bỏ."

"Tử Linh Quốc chúng tôi nhiều người khiêu chiến ngươi như vậy rồi, linh lực của ngươi lúc này cũng tiêu hao rất nhiều, chúng tôi không muốn ức hϊếp ngươi. Cho nên kế đến, chúng tôi muốn khiêu chiến Dung Vương Dung Uyên."

Khóe miệng Sở Cửu Ca nở ra một nụ cười mỉa mai, "Ta cứ cho rằng Tử Linh Quốc thân là quốc gia đứng đầu trong thất quốc sẽ khác những quốc gia khác chứ! Kết quả các ngươi vẫn giống như Thanh Linh Quốc và Lam Linh Quốc, đánh không lại ta liền chuẩn bị khiêu chiến vị hôn phu thân thể suy nhược của ta."

"Nếu như ngươi đau lòng cho vị hôn phu của ngươi, có thể để cho Xích Linh Quốc nhận thua! Xích Linh Quốc có thể đạt được hạng hai cũng đã là thành tích tốt nhất trong lịch sử rồi. Tránh cho đến lúc đó vị hôn phu của ngươi trọng bệnh tái phát chết rồi, ngươi hối hận thì cũng đã muộn rồi!"

Sở Cửu Ca nói: "Dung yêu nghiệt nhà ta rất mạnh đó, một hồi các ngươi sẽ cảm thấy quyết định lúc này ngu xuẩn đến nhường nào!"

"Cửu nhi có lòng tin với ta như vậy, ta đương nhiên sẽ không thua!" Dung Uyên đi đến bên người Sở Cửu Ca.

"Cửu nhi đi nghỉ ngơi trước đi! Nơi này rất nhanh liền có thể giải quyết xong."

Ánh mắt hắn băng lạnh nhìn lướt qua đám người Tử Linh Quốc đó, nói: "Còn thừa lại của Tử Linh Quốc, cùng lên đi! Bổn Vương liền không lãng phí thời gian với các ngươi nữa."

Cùng lên! Thế mà lại bảo bọn chúng cùng lên.

Bọn chúng nói: "Thật sự cho rằng bọn ta giống như đám phế vật Lam Linh Quốc hay sao? Cùng lên, một mình ngươi. Ngươi cảm thấy ngươi có thể chống đỡ nổi sao?"

"Dung Vương điện hạ, thân thể không tốt vẫn là không nên gắng gượng thì tốt hơn."

Dung Uyên lạnh giọng nói: "Bảo các ngươi cùng lên thì cùng lên, đâu ra nhiều lời thừa thải đến vậy."

"Được! Vậy thì chúng ta cùng lên!"

Thân thể người này suy nhược như vậy, chỉ cần có thể đánh trúng hắn, có lẽ liền xong đời.

Bọn họ mạnh như vậy, người lại nhiều như thế, không tin là không tìm được cơ hội đánh trúng hắn.

Người Tử Linh Quốc toàn bộ đều xông lên lôi đài, mọi người nhìn thấy đạo thân hình đơn bạc đó, e sợ hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì!

Rất nhanh, song phương khai chiến rồi!

"Aaaaa!"

"Binh binh binh!"

"Phụt!"

Thi đấu vừa mới bắt đầu, kết quả bọn họ liền nghe thấy từng trận tiếng kêu thảm thiết truyền ra, từng người một bị thương không nhẹ.
« Chương TrướcChương Tiếp »