Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 276: Chính là gài bà ta

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 276: Chính là gài bà ta

Ông cũng sẽ là người nam nhân duy nhất của Tuyền Nguyệt, cũng sẽ không để cho người khác có được nàng, thậm chí còn để cho nàng sinh ra một nữ nhi khiến người khác tức giận như vậy.

Đương nhiên, càng khiến ông phẫn nộ chính là câu nói cuối cùng của Lan phi, người nữ nhân này cực kỳ không biết xấu hổ.

Ông cũng không biết rằng nhiều năm như vậy, đã bị người nữ nhân này cho đội hết bao nhiêu cái nón xanh.

Cái gì gọi là ông nhìn được mà không xài được?

Hỗn trướng! Đáng chết! Vậy mà lại đói khát đến nỗi nhìn trúng tên nam nhân đáng chết này.

"Phụt!" Lan phi bị đánh đến thổ huyết.

Hoàng hậu hả hê nói: "Lan phi, không ngờ muội lại là nữ nhân như vậy, tâm địa như rắn độc, không biết xấu hổ, tội đáng muôn chết."

"Đây mới là bộ mặt thật của muội, tất cả những gì trước đó muội làm đều là diễn kịch cho Bệ hạ xem."

Vốn cho rằng hôm nay sẽ thất bại trở về, mà Lan phi còn có được sự nhìn nhận của Bệ hạ, lại không ngờ rằng sẽ xảy ra biến chuyển lớn ngoài ý muốn như vậy.

Lan phi tự mình lộ ra bộ mặt đen tối như thế của bà ta, vừa hay toàn bộ đều bị Bệ hạ biết được, quả thực là cười chết bà mà.

Lan phi lúc này cũng ngẩn cả ra rồi, đầu óc trống rỗng.

Loại kịch độc đó Tử Linh Quốc không ai có thể giải, bà nắm chắc đến chín phần cảm thấy bọn Sở Tuyền Nguyệt nhất định sẽ bị bà khống chế, cho dù bí mật của bà bị bọn họ biết được cũng không dám nói bậy.

Nhưng lại không nghĩ đến, Bệ hạ vậy mà lại có mặt, người rốt cuộc đến từ lúc nào?

Người rốt cuộc nghe được bao nhiêu? Là ai thông báo với người và Hoàng hậu đến nơi này?

Vào lúc đó Lâm Ngọc nói: "Lan phi nương nương, là do ta thông báo với Hoàng hậu nương nương đó. Nói với Hoàng hậu nương nương rằng sáng hôm nay ngươi muốn gϊếŧ đi Sở Tuyền Nguyệt ở đây, để cho người báo với Bệ hạ. Lúc ngươi đến, Bệ hạ và Hoàng hậu đã đến rồi, vừa hay trà lâu này cách âm không được tốt, ở đây nói gì, phòng bên đều có thể nghe thấy rõ mồn một."

Sắc mặt Lan phi trở nên trắng bệch, bà muốn giả bộ tội nghiệp, muốn giải thích, nhưng mà có tác dụng sao?

Bệ hạ là từ đầu nghe đến cuối, đặc biệt là lời nói cuối cùng của cô, quá chí mạng rồi, với tính cách của Bệ hạ tuyệt đối sẽ không tha cho cô.

Cô nhất thời đắc ý quên mình, vậy mà lại để cho bản thân rơi vào tình cảnh như vậy, Lan phi chật vật đứng lên từ trên mặt đất.

Tử Hoàng lạnh giọng nói: "Lan phi, ngươi còn có gì để nói không?"

Lan phi đáp: "Tử Hoàng, ta vốn không yêu ngươi, lúc trước chỉ vì không muốn gả cho lão hoàng đế đó, cho nên mới không thể không bò lên giường của ngươi. Ngươi có thể cho ta thân phận và địa vị, nhưng mà ta cũng không có nói sai, ngươi vốn dĩ là nhìn được nhưng không xài được. Điểm này, Hoàng hậu nương nương chắc hẳn cũng rất rõ! Trước hai mươi tuổi ngươi đã chơi qua vô số nữ nhân, sớm đã đem bản thân ngươi khoét rỗng rồi."

"Ngươi.."

Dưới cơn phẫn nộ Tử Hoàng rất muốn một chưởng đánh chết Lan phi, Lan phi nói: "Bệ hạ, ngươi gϊếŧ ta đi! Ngươi nếu như gϊếŧ ta rồi, giải dược của Sở Tuyền Nguyệt cũng không còn nữa đâu."

"Người nữ nhân ngươi muốn nhiều năm như vậy, nếu như chạm còn chưa được chạm đến có lẽ Bệ hạ sẽ rất hối tiếc nhỉ! Ta rất rõ tính cách của Bệ hạ, hễ là thứ nhìn trúng, vô luận thế nào cũng phải có được, cho dù lúc này ngươi hận không thể đem ta phanh thây, ngươi cũng sẽ không gϊếŧ ta." Lan phi nói.

Nắm đấm Tử Hoàng nắm chặt, cuối cùng nhịn không được, ông nói: "Đem giải dược giao ra đây."

Lan phi lấy ra giải dược nói: "Đây chỉ là một phần giải dược, chỉ có thể đảm bảo bọn chúng trong hôm nay không bị thất khiếu chảy máu mà chết, ngày mai cần phải tiếp tục sử dụng thuốc mới có thể sống được."

"Cũng chính là nói, trước khi Bệ hạ đối với Sở Tuyền Nguyệt mất đi hứng thú, Bệ hạ vẫn không thể gϊếŧ chết ta." Đoạn thời gian này, cô có thể tìm cách khác bảo mệnh.

Tử Hoàng lạnh lùng liếc nhìn sang Lan phi, ông ngược lại xem thường tâm kế của người nữ nhân này rồi.

Tử Hoàng đem giải dược đó thu lại, nhìn sang Sở Tuyền Nguyệt nói: "Tuyền Nguyệt, yên tâm, ta sẽ không để cho nàng có chuyện gì đâu! Ta hận không thể đem người nữ nhân này phanh thây trăm mảnh, nhưng vì nàng ta không thể không giữ lại bà ta, nàng có lẽ cũng hiểu được ta yêu nàng sâu đậm thế nào!"

Cửu thúc nắm chặt nắm đấm, ôm chặt Sở Tuyền Nguyệt, muốn một quyền đem người này đánh bay ra ngoài.

Sở Tuyền Nguyệt đáp: "Trên thế gian này người thực sự yêu ta là nữ nhi của ta, phụ thân ta, còn có Thương Khung, đệ đệ ta, nhưng Bệ hạ tuyệt đối không được tính trong số đó."

"Ngươi không hề yêu ta, chẳng qua là chấp niệm hơn mười năm trước vì không thể có được ta mà thôi, Sở Tuyền Nguyệt ta vĩnh viễn sẽ không thích ngươi. Cho nên Tử Hoàng bệ hạ hãy từ bỏ đi!"

Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Sở Tuyền Nguyệt, cự tuyệt ông ngoài ngàn lý xa.

Tử Hoàng nói: "Nàng chẳng lẽ muốn ta giống như tên tiện nhân này, sử dụng thủ đoạn như nhau uy hϊếp nàng hay sao? Ta không hề muốn làm như vậy."

"Ta vẫn là từ chối!" Sở Tuyền Nguyệt nói.

"Phu nhân là không thể nào đồng ý đâu, cô ấy chuẩn bị trở thành thê tử của Cửu Thương Khung ta!" Cửu Thương Khung lạnh giọng nói.

"Nàng thà chết, thà rằng nữ nhi và người nam nhân này trúng độc chết, cũng không nguyện ý trở thành phi tử ta sao? Tuyền Nguyệt, nàng nhất định là không nỡ từ bỏ họ đúng hay không?" Tử Hoàng nói.

Sở Tuyền Nguyệt nói: "Ta đương nhiên không nỡ từ bỏ họ."

Trên mặt Tử Hoàng lộ ra vẻ vui mừng, cho dù là cưỡng ép, ông cũng phải đem người nữ nhân này có được, hơn nữa chứng minh với nàng, ông tuyệt đối không như Lan phi nói, nhìn được mà không xài được.

"Ha ha ha! Tử Hoàng bệ hạ, cười chết ta mất! Cười chết ta mất!" Vào lúc đó, Lâm Ngọc đi ra.

Cô kéo ra cánh tay của mình nói: "Nhìn thấy hay không, Tử Hoàng bệ hạ, Lan phi, đây là độc ta trúng.."

"Đây là độc ta trúng đó!" Tử Hoàng và Lan phi nhìn thấy cánh tay gớm ghiếc, khiến cho người khác nhìn thấy phải nổi da gà, đó đã không thể được gọi là một cánh tay nữa, mà là một đống thịt nát.

"Mỗi ngày kịch độc bạo phát, thân thể ta sẽ biến thành một đống thịt nát. Vô số sâu gặm nhắm thân thể ta, khiến cho ta sống không bằng chết!"

"Các ngươi biết loại độc này là ai hạ cho ta hay không?" Lâm Ngọc nói.

"Ai?" Tử Hoàng hỏi, thiên hạ này vậy mà lại có độc sư có thể luyện chế ra loại kịch độc như vậy, e là thủ tịch luyện dược sư Tử Linh Quốc ông cũng không cách nào làm được đến nước này.

Nhân tài như vậy nếu như có thể lôi kéo thì lôi kéo, nếu không cách nào lôi kéo thì không thể để đắc tội.

Dù sao mà nói đắc tội độc sư lợi hại như vậy, cho dù ông là nhất quốc chi quân bên người có rất nhiều cao thủ bảo vệ, thì đó cũng là một việc khiến cho người khác không thể ăn ngon ngủ yên được.

Lâm Ngọc nói: "Người hạ độc ta chính là Sở Cửu Ca, người có thể sở hữu loại kịch độc như vậy, ngươi cho rằng những độc này có thể làm gì được cô ta sao?"

Lời này vừa nói ra, khiến cho Tử Hoàng và Lan phi đều ngẩn ra rồi, sao có thể?

Sở Cửu Ca lấy ra đan dược đưa cho mẫu thân và Cửu thúc, sắc mặt của họ vốn dĩ rất khó coi, lúc này đã hồi phục lại như bình thường.

Lan phi kinh ngạc nhìn sang Sở Cửu Ca, "Các ngươi.. các ngươi gạt ta, các ngươi vậy mà lại gài ta.."

Sở Cửu Ca nói: "Chính ngươi quá tự tin vào độc của mình, nếu không ngươi cũng sẽ không trúng kế, cũng không thể nào nói ra chân tướng cho ta, đến lúc này tất cả gần như rõ ràng hết rồi, mẫu thân ta năm đó là bị ngươi trù mưu tính kế trong thời gian dài hãm hại, quá trình cụ thể ngươi cũng nói hết rồi, cũng xem như giúp cho mẫu thân ta giải đi một nút thắt trong lòng."

"Tử Hoàng bệ hạ, giải dược này đã không còn chút tác dụng nào nữa rồi, nhưng mà đối với người nữ nhân này xử lý thế nào, ngươi cũng phải cho chúng tôi một đáp án chứ? Nỗi khổ mẫu thân ta chịu bao năm nay, thì tính thế nào?"
« Chương TrướcChương Tiếp »