Chương 278: Không chịu xin lỗi

1638 Chữ Cài Đặt
Chương 278: Không chịu xin lỗi

"Thương Khung!" Sở Tuyền Nguyệt lo lắng cho Cửu Thương Khung, nhưng lại bị người của Tử Hoàng níu lấy không thể thoát thân.

Tử Hoàng nói: "Tuyền Nguyệt, ta nắm giữ lực lượng càng mạnh hơn so với tên nam nhân này, ta là hoàng đế của một nước, càng xứng với nàng hơn hắn ta. Nàng bây giờ không hiểu không sao, sau này nàng sẽ hiểu thôi."

"Hoàng đế một nước, rất giỏi giang hay sao?" Một thanh âm như suối trong truyền đến, một thiếu niên đột nhiên xuất hiện trong không trung.

Hắn tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, như hoàng tử tôn quý đi ra từ trong thần thoại, đôi mắt màu vàng đó lưu chuyển ánh sáng chói lòa.

Tam Tiền nói: "Tiểu Nhất Nhất, đệ cuối cùng cũng đến rồi."

"Cửu thúc đâu? Lão tam tìm thấy Cửu thúc rồi? Cửu thúc ở đâu?" Vào ngay lúc đó, một thiếu niên vô tư đi ra.

Việc bọn họ xuất hiện, đương nhiên đem đến không ít cao thủ.

Tử Hoàng nói: "Lại là người của hội đấu giá Cửu Thiên."

Nhất Nặc nói: "Ta là Nhất Nặc của hội đấu giá Cửu Thiên, xin hỏi chủ nhân của hội đấu giá Cửu Thiên chúng tôi vì sao lại ở Tử Linh Quốc chịu sự công kích của Tử Hoàng ngươi, ta thấy Tử Hoàng cần phải cho ta một lời giải thích."

Thiếu niên nhìn thì trông rất trẻ tuổi, nhưng sự trầm ổn và quý khí lại không hề thua cho một cửu ngũ chí tôn như Tử Hoàng.

Tử Hoàng kinh ngạc nói: "Chủ nhân của hội đấu giá Cửu Thiên, dựa vào ông ta? Con người lai lịch bất minh này?"

Ông không tin, hội đấu giá Cửu Thiên cái khác có thể không có, tiền là nhiều nhất, cho dù là một nhánh tại Tử Linh Quốc, những bảo khố đó còn nhiều hơn cả quốc khố của ông.

Nếu như ông ta là chủ nhân của cả hội đấu giá Cửu Thiên, vậy thì tài phú sẽ kinh người đến thế nào, vì sao người này lại ăn mặc đơn sơ như vậy, căn bản nhìn không ra.

Lừa người thì có! Tuyệt đối là gạt người.

Nhất Nặc nhìn về phía Cửu Thương Khung nói: "Cửu thúc, nếu như Tử Hoàng không tin, vậy thì người hãy lấy ra tín vật cho Tử Hoàng xem, chứng minh thân phận của người!"

"Tín vật!" Cửu Thương Khung không có ký ức, không hề biết tín vật là gì, mà lúc trước ông được tiểu Cửu cứu, trên người vật gì cũng không có, chỉ có duy nhất một miếng ngọc bội!

"Tín vật mà ngươi nói là cái này sao? Cửu thúc đem nó tặng cho ta rồi." Vào lúc đó, Sở Cửu Ca đi ra, cầm lấy miếng ngọc bội chất liệu không tồi mà lúc trước Cửu thúc cho cô.

Cô không hề nghĩ rằng một miếng ngọc bội lại là vật minh chứng cho thân phận của Cửu thúc, Cửu thúc lúc trước một chút cũng không do dự liền nhét cho cô rồi.

Miếng ngọc bội đó cô vẫn luôn đặt trong không gian, không có đυ.ng đến. Khi Cửu Ca lấy ra miếng ngọc bội đó, cô phát hiện gương mặt vạn năm không đổi đó khẽ cương cứng lại.

Cửu thúc cho dù mất đi ký ức, cũng không thể nào đem tín vật tộc trưởng tùy tiện tặng cho người khác được! Nhưng mà người lại tặng cho Sở Cửu Ca rồi.

Nhất Nặc nói: "Đây chính là tín vật của hội đấu giá Cửu Thiên chúng tôi, Tử Hoàng bệ hạ có lẽ là cũng biết đồ án Cửu đó chứ nhỉ, chỉ có duy nhất hội đấu giá Cửu Thiên chúng tôi là có thể sử dụng. Tử Hoàng nếu như đã biết thân phận Cửu thúc của ta, vẫn mong Tử Hoàng chịu trách nhiệm cho tất cả những gì ngươi đã làm."

Lan phi lúc này ngẩn ra rồi, sao có thể được?

"Không thể nào! Hắn ta có thân phận tôn quý như vậy, sao có thể nhìn trúng Sở Tuyền Nguyệt, Sở Tuyền Nguyệt.."

"Rầm!" Lời của bà ta còn chưa nói xong, Sở Cửu Ca liền xuất hiện bên người bà ta, trực tiếp một chưởng đánh qua đó.

"Lan phi, ngươi nếu như còn dám nói ra những lời bêu xấu mẫu thân ta, ta không ngại ngay bây giờ liền lấy đi tính mạng của ngươi."

Kế đến, Vân Hồng cũng dẫn theo người chạy đến rồi, Vân Hồng nói: "Tử Hoàng bệ hạ, người sao lại động thủ với người nhà của Sở sư muội ta tại Tử đô?"

Bất kể là hội đấu giá Cửu Thiên hay Thái Vân Tông cũng đã ra tay rồi, trong lòng Tử Hoàng giận dữ vô cùng, người của hội đấu giá Cửu Thiên thực lực không yếu, ngang nhiên cứng đối cứng với họ nhất định không có điểm tốt gì.

Tử Hoàng nói: "Trẫm cũng không muốn náo lớn đến vậy, nhưng mà Lan phi cô ấy.."

Sở Cửu Ca nói: "Vậy thì Bệ hạ, ngươi nếu như không muốn giao người ra, vậy thì công khai thẩm vấn bà ta, đem tất cả những việc xấu bà ta từng làm công bố cho tất cả mọi người, bảo bà ta xin lỗi mẫu thân ta."

"Đây sao có thể? Nàng ấy là Hoàng phi của ta, điều đó tuyệt đối sẽ làm nhục uy danh hoàng thất ta, không được!" Tử Hoàng từ chối rồi.

Ông không muốn trở thành trò cười trong thất quốc, hơn mười năm trời vẫn luôn bị một người nữ nhân như vậy xoay như chong chóng, tuyệt đối không được..

Sở Cửu Ca nói: "Vậy thì giao cho bọn ta xử trí, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lấy đi tính mạng của Lan phi, bởi vì để cho bà ta chết đơn giản như vậy thì quá lợi cho bà ta rồi."

"Mẫu thân, người muốn xử trí Lan phi thế nào?" Sở Cửu Ca hỏi.

Sở Cửu Ca đã nghĩ ra cách đối phó với Lan phi, nhưng tất cả đều dựa theo ý mẫu thân là chính, bởi vì mẫu thân mới là người bị hại.

Tử Hoàng nói: "Tuyền Nguyệt, nàng muốn báo thù bà ta thế nào? Ta cũng sẽ giúp nàng."

Cửu thúc mở miệng nói: "Ta đều nghe theo phu nhân hết."

Lan phi giận dữ không thôi, tại sao khi xưa bà giành đi người đàn ông bà cho rằng là ưu tú nhất, Sở Tuyền Nguyệt nên vĩnh viễn không so được với cô, rõ ràng cô ấy đã bị hủy rồi, vậy mà lại được một nam nhân có thân phận so với Tử Hoàng càng tôn quý nhìn trúng.

Đó là chủ nhân của hội đấu giá Cửu Thiên đó! Cho dù ở cả Vô tận đại lục cũng có thể xem là một nhân vật lớn rồi, một Tử Linh Quốc trên Vô tận đại lục chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi mà thôi.

Sở Tuyền Nguyệt nói: "Tào Tâm Lan, ngươi còn thiếu ta một lời xin lỗi."

"Xin lỗi! Ta tuyệt đối sẽ không xin lỗi đâu, tuyệt đối không!" Lan phi nói.

"Ta là tranh giành thứ ta có thể tranh giành được, Sở Tuyền Nguyệt ngươi bị ta tính kế, đó là ngươi năng lực không bằng ta, là thủ hạ bại tướng của ta, ta vì sao lại phải xin lỗi?" Lan phi trong lòng đố kỵ không thôi, cho nên hoàn toàn không muốn Sở Tuyền Nguyệt được như ý nguyện.

"Chát!" Tử Hoàng lại lần nữa tát một cái cực mạnh lên mặt Lan phi, ông lạnh giọng nói: "Tiện nhân, Tuyền nguyệt bảo ngươi xin lỗi, ngươi chẳng lẽ không nghe thấy sao? Lập tức xin lỗi Tuyền Nguyệt cho trẫm."

"Ta không! Ta không có sai, không có sai!" Lan phi mặt hung dữ nói.

Sở Tuyền Nguyệt nói: "Ca nhi, con đã nghĩ ra cách đối phó bà ta rồi đúng không? Ta biết Ca nhi nhất định sẽ trút giận cho ta, cho nên Ca nhi con muốn làm gì thì làm đi!"

Vỗn nghĩ rằng nếu bà ta biết sai hối cải, bà sẽ để cho Ca nhi thủ hạ lưu tình, mà bà bây giờ đã hiểu, đối với loại người này căn bản không cần thiết lưu tình.

Cửu thúc nói: "Bà ta liền giao cho con đó!"

Sở Cửu Ca nói: "Vâng! Con sẽ không phụ lòng tin của mẫu thân và Cửu thúc đâu."

Cô đi đến trước mặt Lan phi, cô nói với Tử Hoàng: "Tử Hoàng, ta nghĩ song phương chúng ta cũng không cần vì một người nữ nhân như vậy đấu đến ngươi chết ta sống, nói không chừng bà ta chết rồi còn rất là đắc ý, còn về sẽ xử trí thế nào sau khi đưa đi, điều đó thì thuận theo tự nhiên vậy."

Ngón tay cô xuất hiện mấy đạo độc châm, độc châm cực nhanh đâm vào mấy đại huyệt vị trên người Lan phi.

"Aaaaaa!" Lan phi cảm nhận được một trận đau đớn, miệng khẽ mở, Sở Cửu Ca nhanh tay lẹ mắt đem một bình độc dược đổ hết vào trong miệng của Lan phi.

"Khục khục khục!" Một đống độc dược vào cổ họng, Lan phi cảm thấy bản thân bị sặc đến như muốn nghẹt thở.

Bà muốn nhổ ra nhưng nhổ không được, bà ta trừng Sở Cửu Ca nói: "Ngươi.. ngươi cho ta ăn cái gì?"