Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 281: Kết cục của lan phi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 281: Kết cục của Lan phi

Xích Liên Thương rất hiếu kỳ với độc mà Lan phi trúng phải, nhưng mà ông càng kiểm tra sâu tình trạng thân thể của Lan phi, ông càng mơ hồ.

Tại Tử Linh Quốc này vậy mà lại còn có người hạ được loại độc cổ quái mà ông chưa từng gặp qua, khiến ông tạm thời không cách nào giải được, chẳng lẽ là lão gia hỏa Thái Vân Tông đó?

"Độc này do ai hạ?" Xích Linh Thương hỏi.

"Là Sở Cửu Ca, là tên tiện nha đầu Sở Cửu Ca đó hạ độc ta." Lan phi giận dữ nói.

"Ồ! Sở Cửu Ca, tên tiểu thiên tài đó." Xích Liên Thương nhàn nhạt nói.

"Ngươi đợi ta một chút! Vũ nhi con chăm sóc tốt cho mẫu phi con." Xích Liên Thương nói với Tử Vũ.

Xích Liên Thương đi đến phòng luyện dược của ông ta, suy đi nghĩ lại một hồi, sau đó bắt đầu động tay luyện chế giải dược.

"Aaaaaaaa!" Trong lúc đó, độc của Lan phi lại lần nữa bộc phát, thế nên kêu gào thảm thiết ở chỗ của Xích Liên Thương.

Xích Liên Thượng thích sự yên tĩnh, trong lúc luyện dược không thích có người làm phiền, cho nên mới lựa chọn một cung điện ở nơi hẻo lánh như vậy, nay tiếng gào thét thê thảm của Lan phi thực sự là ảnh hưởng đến tâm trạng của ông.

Ông rất muốn xông ra ngoài đem miệng bà ta bịt lại, tiếp đến "Rầm!" một tiếng, một trận khói đen từ phòng luyện dược tràn ra ngoài.

Sở Cửu Ca hả hê nói: "Vậy mà lại nổ lò rồi!"

Lan phi cũng rất thống khổ, nổ lò đại biểu giải dược của bà được tạo ra càng lâu, bà cần phải tiếp tục chịu đựng.

"Xích Liên đại nhân, ngươi nhanh lên! Aaaa! Ta thực sự là không chịu được nữa!"

Cầu xin tê tâm liệt phế của Lan phi, càng khiến cho Xích Liên Thương không vui, Xích Liên Thương nói: "Tử Vũ, bịt miệng bà ta lại cho ta, nếu không đừng mong có được giải dược."

"Vâng, Sư phụ!" Tử Vũ nói.

"Mẫu phi, vì để nhanh chút có được giải dược, chỉ đành ủy khuất người rồi." Tử Vũ lấy ra một mảnh khăn tay đem miệng của Lan phi bịt lại.

"Hu hu hu!" Lan phi có khi nào chịu qua sự đối đãi như vậy, mà còn là nhi tử bà đích thân xuống tay.

Không còn ai làm ồn, lần này Xích Liên Thương ngược lại đem đan dược luyện chế ra rồi, nhưng mà ông đối với việc giải được có thể giải được loại độc cổ quái đó hay không, kỳ thực không có nắm chắc.

Liền dùng thân thể Lan phi thử trước vậy!

Lan phi và Tử Vũ nhìn thấy nhìn thấy Xích Liên Thương cầm theo đan dược đi ra ngoài, rất là kích động, Xích Liên Thương nói: "Ăn viên đan dược này vào đi! Xem thử tình trạng thế nào?"

Lan phi đợi không kịp ăn viên đan dược đó vào, nhưng mà sự đau đớn trong thân thể càng thăng cấp thêm rồi, "Aaaaaaaaaaaa!"

Mặt của bà đau ddeeens vặn vẹo cả lên, trong thân thể đột nhiên bùng lên một loại lửa, bản năng con người nói với bà, chỉ có một loại phương pháp có thể giúp cho bà tạm thời áp chế loại thống khổ này, đó chính là..

"Rầm!" Lan phi cũng không biết lấy hơi sức từ đâu, trực tiếp đem Xích Liên Thương đẩy ngã rồi.

"Xích Liên đại nhân! Giúp ta.. Người nhất định phải giúp ta.."

"Roẹt!" Bà ta thậm chí động thủ đem y phục của Xích Liên Thương xé rách.

"Ngươi điên rồi." Xích Liên Thương giận dữ hét lên.

"Ta không có điên, độc Sở Cửu Ca hạ, giải dược của ngươi luyện chế cũng không có tác dụng, nhưng mà ta rất nóng. Ngươi giúp ta ta nhất định có thể quên đi thống khổ đó, xin ngươi đó.." Lan phi van nài nói.

"Cút ra cho ta!"

"Ta không cút! Cũng không phải là lần đầu rồi, ngươi giúp ta thì thế nào? Ngươi chẳng lẽ quên mất Vũ nhi từ đâu có rồi sao? Nếu không phải là như vậy, Xích Liên Thương ngươi một thủ tịch luyện dược sư của Tử Linh Quốc sao lại đối đãi ta đặc biệt như vậy, ngày thường ta cần đan dược gì ngươi đều có thể làm hài lòng ta? Nếu như không có sự giúp đỡ từ đan dược ngươi cho ta, thì cũng không dễ xử lý đi những người nữ nhân đối đầu với ta." Lan phi lúc này đã mất hết lý trí rồi.

Tay của bà nắm lại y phục của Xích Liên Thương một trận loạn xé, mà lúc này Thập hoàng tử Tử Vũ đã triệt để đơ ra, "Mẫu phi, người rốt cuộc nói lời hồ đồ gì vậy? Người.. lời người nói là giả đúng không?"

"Là thật đó! Nếu không một người luôn cao ngạo không xem ai trong mắt, cho dù là Bệ hạ ông ta cũng không đặt vào mắt, ông ta sao có thể thu ngươi làm đồ đệ, nghĩ đủ mọi cách để ngươi có được tốc độ tu luyện vượt xa người đồng lứa tại Tử Linh Quốc, bởi vì Vũ nhi con trên người đang chảy dòng máu của ông ta đó! Vũ nhi, con mau cầu xin phụ thân con giúp ta, ta sắp không được rồi.."

Xích Liên Thương lạnh giọng nói: "Lan phi, ngươi có nhu cầu thì có thể đi tìm Tử Hoàng! Bây giờ còn không cút, ta liền gϊếŧ đi ngươi!"

"Tên nam nhân bạc tình quả nghĩa đó bây giờ trong lòng đang gnhix về Sở Tuyền Nguyệt, đã triệt để chán ghét ta rồi sao có thể giúp ta, hơn nữa ông ta căn bản không được, ngay đến Xích Liên đại nhân người cũng không bằng.."

Lời này ngược lại khiến ông vui không ít, nhưng mà ông căn bản không có hứng thú với người nữ nhân này, bà ta bản thân đã trúng độc, loại độc này lại còn phát sinh dị biến, ai biết động đến bà ta sẽ khiến bản thân có dính phải loại độc đó hay không.

Một tiếng gầm thét truyền từ bên ngoài vào, "Tào Tâm Lan, ta nghĩ ngươi chán sống rồi! Ngươi quả thực là đang tự tìm chết."

Tử Hoàng nhìn thấy người nữ nhân y phục không chỉnh chu đang bám víu vào người Xích Liên Thương, trên mặt mang theo nét đỏ không tầm thường, lúc này trên đầu Tử Hoàng không những chỉ có một mảnh thảo nguyên, còn có vô số vô số con cừu chạy nhảy trên thảo nguyên đó.

Ông đều nghe thấy hết rồi, toàn bộ đều nghe thấy hết rồi.

Tử Vũ là một dã chủng!

Tử Hoàng tốn rất nhiều sức lực mới có thể áp chế được cơn manh động muốn đem cả ba người trước mắt này cùng kéo ra ngoài phanh thây cho chó ăn, nhưng mà ông không thể làm vậy, trước mắt có một người, ông vạn vạn không thể đắc tội.

Lan phi bị dọa sợ quỳ trên đất, bà nói: "Bệ hạ.. Bệ hạ ta.."

"Vừa nãy là do ta thϊếp trúng độc, thần trí không còn minh mẫn, nói lời bậy bạ thôi, Bệ hạ.."

Xích Liên Thương nói: "Đem người đưa đi, đừng để bà ta ở chỗ của ta chướng mắt! Người nữ nhân này tùy ngươi xử trí, nhưng mà Tử Vũ ngươi không thể động vào."

Gân xanh trên tay Tử Hoàng nổi đầy, Xích Liên đại nhân đây là thừa nhận Tử Vũ là huyết mạch của ông ta rồi, nếu không ông ta cũng không che chở Tử Vũ đến vậy.

Nếu như là tiền nhiệm ông sớm đã gϊếŧ chết rồi, nhưng mà Xích Liên Thương đại nhân không được, cho dù ông cần phải nhờ vả người nam nhân này, nhưng mà bị ông ta cho đội mũ xanh không nói còn thay ông ta nuôi nhi tử hơn mười năm, Tử Hoàng quả thực tức đến nội thương.

Càng tức hơn chính là, tên nữ nhân Lan phi này vậy mà lại nói ông không bằng lão năm nhân này, trời biết lão gia hỏa này tuổi tác lớn đến nhường nào, ông có thể không bằng ông ta sao?

Tử Vũ lúc này cũng bị dọa đến không dám nói lời nào, nhìn thấy Lan phi bị Tử Hoàng lôi đi hắn cũng không dám nói gì.

Hắn nói: "Sư phụ, ta.."

"Sau này con chỉ việc tu luyện cho thật tốt, con vẫn sẽ là Thập hoàng tử của Tử Linh Quốc, chỉ cần tiến độ tu luyện của con không khiến cho ta thất vọng, ta sẽ luôn che chở cho con, Tử Hoàng cũng không dám đυ.ng đến con, nghe thấy hay chưa?" Xích Liên Thương nói.

"Nhưng mà! Sư phụ, con hiểu rồi."

Tử Hoàng trực tiếp tuyến bố Lan phi bệnh nặng mất rồi, còn về Lan phi, ông cảm thấy để cho người nữ nhân này chết thì quá lợi cho bà ta, trực tiếp đem bà ta đưa đến quân doanh rồi.

Bà ta thiếu nam nhân không được, kịch độc đó sẽ khiến cho bà ta sống không bằng chết, nơi đó đối với bà ta không thể nào thích hợp hơn rồi, nhưng mà để cho mọi người không nhận ra bà ta, Tử Hoàng đặc biệt bảo người đem gương mặt của bà ta hủy đi, cho dù đối với Lan phi có quen thuộc hơn nữa có lẽ cũng không cách nào nhận ra được.

Sở Cửu Ca nói: "Sự tình xử lý xong rồi, mẫu thân, chúng ta nên về thôi. Trước khi trở về, trên đường về ghé ngang Lam Linh Quốc chúng ta ghé vào quốc đô Lam Linh Quốc thì thế nào ạ?"
« Chương TrướcChương Tiếp »