Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 284: Cần phải ở rể

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 284: Cần phải ở rể

Lam Hoàng nói: "Khi xưa ta đúng là có chút ý định với bà ta, bảo người đem bà ta trói qua đây, khi đó bà ta trúng dược rồi, nhất định sẽ không có bao nhiêu sức lực mà phản kháng, người phái qua đó cũng không phải là những người rất lợi hại, không ngờ bà ta nửa đường tỉnh lại, chạy rồi.."

"Sau đó bọn họ liền đuổi theo, nhưng mà rất lâu cũng không thấy trở về. Đợi đến khi ta qua đó, những người đó đều chết không toàn thây rồi, theo hộ vệ luyện linh cảnh bên người ta nói, thực lực của người động thủ rất mạnh, dù sao vẫn còn lưu lại khí tức rất là khủng bố, thực lực người đó xa xa vượt qua luyện linh cảnh, thực lực như vậy trong thất quốc tuyệt đối không tồn tại! Ta hoàn toàn không dám trêu vào người như vậy, cho nên liền từ bỏ ý định đó, sau đó ngày thứ hai Sở Cửu Ca liền bị tìm thấy rồi.."

"Ta biết chỉ có như vậy, cường giả đó là ai ta thực sự là không biết. Nhưng mà có lẽ chính là người đó cứu đi Sở Tuyền Nguyệt, Sở Cửu Ca tuổi còn trẻ mà đã có thiên phú như vậy cũng có thể hiểu được rồi."

Điều Lam Hoàng nói có lẽ là thật, manh mối đứt đoạn ở đây rồi.

Ánh mắt Cửu thúc khẽ trầm, trong lòng đối với người nam nhân cứu đi phu nhân khống chế không được đố kỵ.

Ông hất tay nói: "Người này không còn tác dụng rồi! Đem người đánh ngất ném về đó đi."

"Vâng, Cửu thúc!" Nhị Lượng ngoan ngoãn đáp.

Tâm trạng Cửu thúc lúc này không tốt, luôn cảm thấy rất nguy hiểm!

Sở Tuyền Nguyệt nhìn sang Cửu Thương Khung nói: "Thương Khung, chàng rất để tâm?"

Cửu Thương Khung nói: "Ta chỉ là tức giận, giận bản thân mình, tại sao khi đó người cứu phu nhân không phải là ta, mà là một người không rõ không ràng! Nhưng mà hơn mười năm nay ta cũng vẫn luôn trọng thương, ký ức không rõ thậm chí có chút mơ hồ, sao có thể là tên nam nhân may mắn đó gặp được phu nhân chứ?"

"Việc đã qua như mây khói, Cửu thúc người nên nắm chắc hiện tại chứ." Cửu Ca cười nói với Cửu thúc.

Nắm bắt hiện tại, Cửu Thương Khung nhìn sang Sở Tuyền Nguyệt, Nhị Lượng bắt đầu hô hào, "Cửu thúc cầu hôn cầu hôn! Nhanh cầu hôn, định luôn chung thân đại sự của người đi!"

Trên mặt Sở Tuyền Nguyệt lộ ra sắc đỏ, tim đập nhanh, cầu hôn..

Cửu Thương Khung ôm Sở Tuyền nguyệt nói: "Đợi khi trở về Sở gia, ta phải ở trước mặt nhạc phụ đại nhân cầu hôn, mà không phải là bây giờ, bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp."

Mặt Sở Tuyền nguyệt càng đỏ hơn rồi, Sở Cửu Ca đem bọn Nhị Lượng lôi đi rồi, kế đến đương nhiên là thời gian riêng dành cho hai người mẫu thân và Cửu thúc rồi, để họ tình nồng mật ý.

Nhị Lượng nói: "Cửu thúc muốn cầu hôn cửu thẩm rồi, kí©h thí©ɧ quá kí©h thí©ɧ quá đi!"

Sở Cửu Ca mặt đầy vạch đen, "Ngươi kích động đến vậy ta cứ nghĩ là ngươi cầu hôn cơ đấy."

"Đừng quản hắn, gia hỏa này trong đầu thiếu mất sợi dây thần kinh." Nhất Nặc nói.

"Nhưng mà, Cửu thúc muốn cầu hôn rồi. Chúng ta có nên vạch ra kế hoạch cho Cửu thúc hay không." Nhất Nặc đề nghị.

"Đúng!" Sở Cửu Ca cười nói.

Cô cần phải giúp Cửu thúc, sau đó khiến cho mẫu thân có được một hồi ức thật là lãng mạn.

Thế là bọn họ bắt đầu lên kế hoạch, những điều này Cửu Thương Khung và Sở Tuyền Nguyệt hoàn toàn không hay biết gì.

Mục đích họ đến Lam Linh Quốc đã đạt được rồi, việc muốn biết cũng đã biết rồi, còn về Lam Hoàng, Sở Cửu Ca đã cởi trói cho tay chân ông ta, ông ta đương nhiên cũng phải trả giá cho việc năm xưa đã làm.

Ngày hôm sau Sở Cửu Ca bọn họ rất nhanh đã rời khỏi Lam Linh Quốc, mà Lam Hoàng thì vẫn một mực ngủ cho đến giữa trưa mới dậy, buổi sáng cũng không có lên triều sớm.

Đợi đến khi ông ta tỉnh lại, ông cảm thấy toàn thân đều đau nhức, ông trợn to mắt, tối hôm qua tuyệt đối không phải là nằm mơ.

Ông bị bắt cóc rồi, vậy mà lại có người dám bắt cóc ông.

"Người đâu! Phong tỏa đô thành cho ta. Tối qua có người dám bắt cóc trẫm, đào ba thước đất cũng phải đem người tìm ra cho trẫm."

Thị vệ trong cung cũng có chút ngơ ngác, cái gì? Bệ hạ bị bắt cóc rồi? Đêm qua bọn họ một chút cũng không có phát giác ra, chẳng lẽ đêm qua Bệ hạ nằm mơ đến không phân biệt được thật giả hay sao.

Đối với mệnh lệnh của Bệ hạ họ, cho dù cả bụng nghi hoặc bọn họ cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể theo mệnh lệnh của Bệ hạ mà làm.

Rất nhanh tiến hành lục soát toàn đô thành Lam Linh Quốc, kết quả trong Hoàng cung lại truyền đến một tin tức càng khiến cho người khác chấn kinh hơn, bảo khố Lam Linh Quốc họ vậy mà bị trộm sạch rồi, người động thủ còn to gan lưu lại một biệt hiệu, "Đệ nhất thần trộm."

Lam Hoàng nói: "Cái gì? Đệ nhất thần trộm vậy mà đến Lam Linh Quốc ta rồi."

Ông đi đến bảo khố của ông, vừa nhìn phát hiện tất cả bảo bối của ông một món cũng không còn, bị trộm một cách sạch sẽ!

Lam Hoàng vừa mới tỉnh lại thì lần nữa bị tức đến ngất đi.

"Bệ hạ!"

Lam hoàng hạ lệnh trễ quá rồi, trước khi ông ta hạ lệnh lục soát toàn đô thành, Sở Cửu Ca bọn họ đã rời khỏi rồi, cho nên cấm vệ Lam Linh Quốc đương nhiên là không tìm được gì cả.

Lam Hoàng tỉnh lại giận dữ nói: "Đáng chết! Người động thủ bắt cóc ta chắc chắn là người của Xích Linh Quốc rồi, nhất định có liên quan đến tên Sở Tuyền Nguyệt gia chủ Sở gia đó."

"Còn có tên Đệ nhất thần trộm đó, tìm cho ta, tuyệt đối không thể tha cho hắn."

Sở Cửu Ca mà Lam Hoàng muốn tìm, lúc này đã đặt chân lên địa giới Xích Linh Quốc rồi.

Lúc trước khi rời khỏi Xích Linh Quốc mọi người đều rất lo lắng cho Sở gia chủ và Sở Cửu Ca, dù sao động cơ của Tử Hoàng không đơn thuần, bây giờ Sở Tuyền Nguyệt an nhiên không bị gì cả trở về rồi, Tử Hoàng không hề cường thế cưỡng đoạt thành công.

Còn về Sở Cửu Ca, càng là biểu hiện một cách xuất sắc trên võ đài đại hội thiên tài thất quốc, giúp cho Xích Linh Quốc họ giành được hạng nhất trong đại hội thiên tài, trên mặt của tất cả mọi người Xích Linh Quốc đều rất tự hào, cuối cùng cũng có thể giương mày thổ khí một lần rồi.

Bọn họ an toàn trở về, Sở lão gia chủ cũng kích động nói: "An toàn trở lại là tốt! An toàn trở lại là tốt rồi."

Trái tim vẫn luôn thắt lại của Sở lão gia chủ cũng có thể thả lỏng ra rồi, nhưng mà rất nhanh lão gia tử liền bị một tin chấn kinh đến, "Tuyền Nguyệt, con nói cái gì?"

"Hắn.. hắn chính là tiểu tử tên Đệ Cửu đó sao, con với hắn.."

Dung mạo của Cửu thúc khôi phục lại rồi, lão gia tử nhất thời không nhận ra được.

Sở Tuyền Nguyệt nói: "Tên của chàng là Cửu Thương Khung, cha con đã quyết định ở bên chàng rồi."

Lão gia tử cũng không ngờ đến gia hỏa một bước không rời bảo vệ bên người Tuyền Nguyệt thì ra vẫn luôn có chủ đích này, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của nữ nhi mình, Sở lão gia chủ cũng rất vui mừng.

Nữ nhi của ông cuối cùng cũng tìm thấy người mình thích rồi.

"Ta tôn trọng quyết định của con, nhưng ta có một điều kiện." Sở lão gia tử nói.

"Yêu cầu gì? Con nhất định đáp ứng." Cửu Thương Khung nói.

"Tuyền Nguyệt là gia chủ Sở gia, ngươi nếu như thực sự muốn cưới Tuyền Nguyệt, hơn nữa muốn sống cả đời với con bé, vậy thì nhất định phải ở rể Sở gia ta." Sở lão gia tử nói.

Vào lúc đó Nhất Nặc nói: "Đây là không thể! Cửu thúc là tộc trưởng của đệ cửu tộc, không thể ở rể."

Sở Tuyền Nguyệt cũng ngẩn ra, nói: "Cha!"

Cô không rõ gia tộc Thương Khung đang sống rốt cuộc lớn mạnh cỡ nào, nhưng mà đó tuyệt đối không phải là Sở gia Xích Linh Quốc có thể so được, để cho Thương Khung bỏ lại gia tộc chàng ở rể Sở gia, đúng là có chút làm khó nàng rồi.

Cho dù chàng đáp ứng, tộc nhân của chàng e là cũng không thể đáp ứng.
« Chương TrướcChương Tiếp »