Chương 287: Đi vào cấm vực

1645 Chữ Cài Đặt
Chương 287: Đi vào cấm vực

Đội người Tử Linh Quốc này vừa hay chạm mặt với đệ tử Thái Vân Tông đang tính hội hợp với Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca nhìn thấy trên người Vân Hồng có không ít vết thương, liền biết rằng bọn họ nhất định phát sinh tranh chấp với người của Tử Linh Quốc.

Vân Hồng nói: "Sở sư muội, muội đến rồi?"

Sở Cửu Ca liếc qua tên Tử Vũ vẻ mặt âm hiểm đó, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Tử Vũ hận chết Sở Cửu Ca đi được. Nếu không phải Sở Cửu Ca và tên mẫu thân hồ ly tinh đó của cô, mẫu phi cũng không thể rơi vào kết cục như vậy, hắn cũng sẽ không trở thành tên dã chủng trong mắt phụ hoàng hắn.

Tuy rằng Xích Liên Thương còn mạnh hơn phụ hoàng hắn, nhưng mà đối với ông ta mà nói, đứa con này của ông ta cũng chỉ là một người có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Tử Vũ mở miệng nói: "Thất hoàng huynh dù sao cũng là người của Tử Linh Quốc ta, ta muốn hắn gia nhập vào đội ngũ của Tử Linh Quốc chúng tôi, nhưng mà Thất hoàng huynh không đồng ý, cho nên chúng tôi mới xảy ra chút xô xát. Đại sư huynh của Thái Vân Tông cũng động thủ với ta, ta cũng chỉ là thuận tay đánh cho hắn bị thương mà thôi."

Tử Vũ nói thì nhẹ nhàng, nhưng ý khıêυ khí©h lại rất rõ ràng.

Thực lực của hắn vượt xa Tử Tinh Châu, cái người đệ nhất thiên tài trước đó của Tử Linh Quốc, còn mạnh hơn cả đại sự huynh của Thái Vân Tông.

Nếu như không phải có sự tồn tại của nữ nhân Sở Cửu Ca này, hắn tuyệt đối rất phong quang, nay ngược lại phải sống dưới ánh hào quang của cô ta.

Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Rất đắc ý sao? Ngươi nghĩ ức hϊếp bằng hữu của ta, ức hϊếp sư huynh của ta, thì có thể thay đổi việc ngươi là thủ hạ bại tướng của ta hay sao?"

Sở Cửu Ca không chút khách khí lấy việc hắn là thủ hạ bại tướng của cô ra nói, Tử Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Sở Cửu Ca, có dám đấu thêm một trận với ta hay không?" Tử Vũ nói.

"Không rảnh!" Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói.

"Ta xem ngươi là không dám chứ gì! Lần trước ngươi cũng chỉ là may mắn thắng được ta mà thôi!" Tử Vũ lạnh giọng nói.

"Không phải không dám, ngươi nghĩ ngươi đánh lại chúng tôi hay sao? Muốn lên thì cùng lên, đã thua cho ta một lần rồi, ta không có hứng thú lại đấu thêm một lần nữa với ngươi." Sở Cửu Ca khinh mệt liếc sang Tử Vũ, khiến cho Tử Vũ nộ ý bạo phát.

Tử vũ của Tử Linh Quốc đúng là mạnh, nhưng nếu thực sự đánh tập thể với đệ tử Thái vân Tông, bọn họ không chiếm được bao nhiêu lợi thế.

Vào lúc đó Xích Liên Thương nói: "Vũ nhi, đừng lãng phí thời gian ở đây, tìm thấy đại bảo xuất thế mới là quan trọng hơn."

"Vâng, sư phụ!" Đối với Xích Liên Thương, Tử Vũ không thể không ngoan ngoãn, nếu không một khi ông ta chán ghét hắn rồi, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không chút do dự khiến cho hắn chết không được yên.

Người của Tử Linh Quốc giành trước một bước, xông vào trong Đầm lầy Thanh Mang.

Đại trưởng lão Thái Vân Tông nói: "Nếu như Cửu Ca cũng đến rồi, vậy thì chúng ta xuất phát thôi."

Vừa đặt chân vào cấm vực nguy hiểm này, ngay lập túc liền có tiếng gào thét của các loại yêu thú nguy hiểm.

Nhưng mà có khí tức cường đại do các vị trưởng lão Thái Vân Tông bộc phát ra, những yêu thú cấp cao này cũng không dám tấn công họ.

Dù sao trí khôn của những yêu thú cấp cao cũng không thấp, biết làm thế nào tránh được nguy hiểm.

Đương nhiên cũng có một số yêu thú cấp thấp không biết sống chết công kích bọn họ, đối với những yêu thú này, chúng trưởng lão Thái Vân Tông để cho đệ tử tùy ý luyện tay.

Đây cũng là mục đích họ dẫn theo chúng đệ tử đến đây lịch luyện, Tử Linh Quốc đột nhiên ngoi lên không ít thiên tài, đích thực khiến cho chúng trưởng lão Thái vân Tông có không ít áp lực.

"Binh binh binh!" Cuối cùng cũng có cơ hội động thủ rồi, đệ tử thái Vân Tông cũng rất là nỗ lực chiến đấu.

Xem qua trận đấu thiên tài thất quốc, không chỉ thiên tài Tử Linh Quốc khiến cho họ thấy áp lực, bọn họ cũng bị Sở Cửu Ca kí©h thí©ɧ rồi.

Phải trở nên càng mạnh hơn mới được, không thể để cho sự muội kéo dãn khoảng cách thực lực quá xa được!

Bọn họ cứ như vậy hướng thẳng đến nơi sâu trong Đầm lầy Thanh Mang, càng vào sâu rất nhiều nơi đều có cạm bẫy.

Chúng trưởng lão ở phía trước dẫn dường, bảo chúng đệ tử nhất định phải đi sát họ, tuyệt đối không thể lạc đội. Rất nhanh xung quanh xuất hiện từng trận khói xanh, luồng khói này khiến cho con người hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

"Có độc, nhanh nuốt vào giải độc đan."

Sở Cửu Ca nói: "Đại trưởng lão, dùng loại giải độc đan này thử xem, khói độc nơi này có chút khác thường."

Cô lấy ra một phần giải độc đan khác, phải biết thủ tịch luyện dược sư Thái Vân Tông họ là đặc biệt giới thiệu về thiên phú luyện dược của Sở Cửu Ca, bọn họ đương nhiên cũng rất tin tưởng Sở Cửu Ca, không nói hai lời liền đem giải độc đan nuốt xuống.

Sau khi ăn vào, hít thở thoải mái hơn rất nhiều.

Cùng lúc đó, bên phía Tử Linh Quốc cũng gặp phải vấn đề tương tự, nhưng mà có tên luyện dược sư Xích Liên Thương, bọn họ cũng không sợ.

"Xích Liên đại sư, thực may dẫn đội lần này là người, khói độc này quá nguy hiểm rồi, ta thấy những đội ngũ khác không còn khả năng tranh giành với chúng ta rồi."

Có khói độc ngăn cản tầm nhìn của mọi người, vì an toàn Sở Cửu Ca sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát mọi thứ ở xung quanh.

Mà ngay khi Sở Cửu Ca sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng, Nhất Nặc phụng mệnh Cửu thúc âm thầm đi theo bảo vệ bên người Cửu Ca đột nhiên nhìn qua. Cô ấy..

Sở Cửu Ca có thể rõ ràng nhìn thấy xung quanh đây toàn là xương cốt, có thể thấy có không ít người nạp mạng tại đây.

Nơi này tử khí quá mạnh, Sở Cửu Ca cảm thấy nơi này nhất định sẽ có thứ cực kỳ hung ác.

Nếu không phải có thứ cực kỳ hung ác, nhiều bộ xương cốt như vậy từ đâu mà đến.

Càng vào sâu trung tâm của Đầm lầy Thanh Mang này, mọi người cảm thấy bản thân bị lạnh đến như muốn tê cóng cả ra.

Đột nhiên, Sở Cửu Ca cảm nhận được xung quanh có dị động.

Vô số con rắn nhỏ màu xanh đậm hướng bọn họ xông đến, Sở Cửu Ca bởi vì sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng nên so với chúng trưởng lão Thái Vân Tông càng sớm phát hiện ra nguy hiểm.

Cô nói: "Có nguy hiểm, mọi người nhanh tránh ra! Hướng phía bên này né!"

Ba phía đều có rắn độc, Sở Cửu ca chú ý đến chỉ có một phía không có, cho nên bảo bọn họ hướng về bên đó nhanh chóng né tránh.

"Xoẹt xoẹt xoẹt!" Bọn họ cái gì cũng không cảm nhận được, nhưng mà do tin tưởng vào sự phán đoán của Sở Cửu Ca, vội vàng né tránh.

"Phụt!" Cho dù là thế, vẫn là có đệ tử trúng chiêu.

Sở Cửu Ca nói: "Hắc Viêm, ra tay, thiêu chúng!"

Ngọn lửa của Hắc Viêm bạo phát ra, đem màn khói dày đặc màu xanh đậm xung quanh này thiêu đốt đi, đồng thời thiêu đốt luôn cả một số rắn nhỏ.

"Chát chát chát!" Mọi người nhìn về số rắn nhỏ bị thiêu đốt ở xung quanh toàn thân nổi đầy da gà.

Khi nãy vậy mà có nhiều thứ như vậy đánh lén bọn họ, bọn họ vậy mà một chút cảm giác cũng không có.

Nếu như không phải Sở sư muội nhắc nhở bọn họ, trên người bọn họ e là đã bị những con rắn độc này cắn thành vô số lỗ rồi.

Đại trưởng lão nói: "Động thủ! Diệt đi chúng, tranh thủ màn khói dày đặc chưa kịp thổi lại qua đây."

Những con rắn độc này cũng chỉ là những con yêu thú cấp thấp mà thôi, không có màn khói độc giúp chúng che chắn, giúp cho chúng nhẹ nhàng đánh lén, đệ tử Thái Vân Tông muốn diệt đi chúng không khó.

"Vâng!"

Bọn họ xông lên đối phó với rắn độc này, nhưng có hai đệ tử sắc mặt đã biến thành màu xanh ngã trên mặt đất, "Sư huynh trúng độc rồi, giải độc đan trước đó ăn vậy mà lại không cách nào kháng lại kịch độc của những con rắn này."