Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 288: Là rồng thanh giao

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 288: Là Rồng Thanh Giao

Sở Cửu Ca nói: "Các ngươi tránh ra chút!"

"Viu viu!" Từng cây ngân châm bay qua đó, đâm vào mấy huyệt đạo lớn trên người họ.

Sở Cửu Ca lấy ra một cây chủy thủ nhỏ rạch ra nơi họ bị rắn độc cắn phải, bắt đầu thả máu độc ra ngoài.

Sau đó đút cho họ mấy viên giải độc đan, sắc xanh trên mặt họ cuối cùng cũng không còn.

Độc giải rồi, họ cuối cùng cũng được thở phào.

Sở Cửu Ca nói: "Tốc chiến tốc thắng, nhất định phải nhanh tìm ra nơi có chí bảo đó, nơi này không tiện nán lại lâu. Không hổ là đệ nhất cấm vực thất quốc quả thực danh bất hư truyền, nó sẽ nguy hiểm hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mọi người."

Trên mặt đại trưởng lão lộ ra vẻ ngưng trọng, ông nói: "Ta hiểu, một khi có nguy hiểm chúng ta lập tức dẫn theo đệ tử rút lui! Chí bảo tuy là khó có được, nhưng mà lão phu tuyệt đối không để cho đệ tử Thái Vân Tông có bất cứ nguy hiểm tính mạng nào."

Bọn họ cũng ý thức được tính nguy hiểm trong việc này, giải quyết những con rắn độc càng thêm quyết đoán.

Khói độc lần nữa bay về phía họ, họ lại lần nữa lên đường.

Cũng trong lúc đó, không ít người vì chí bảo mà xông đến vùng đất này, có hơn một nửa trong số đó ngã xuống, cuối cùng trong màn sương độc khủng bố này bị ăn mòn đi thân thể, chất đống trên đống xương cốt lâu năm trước đó.

Đương nhiên cũng có một số cường giả, an nhiên không bị gì đi được vào sâu trung tâm.

Bọn họ một đường xông qua, hung hiểm vạn phần, không ít đệ tử Thái Vân Tông thiếu chút mất mạng, hoàn cảnh thảm khốc như vậy đích thực khiến họ trưởng thành rất nhanh, bọn họ cuối cùng cũng đi đến đích.

Xung quanh nơi này đã không còn có màn sương độc nữa, hồ này sạch đến một con cá cũng chẳng thấy đâu, dù là Sở Cửu Ca sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng để quan sát.

Cái hồ này có cổ quái, nhưng mà có một cỗ lực lượng bạo phát ra, đây là khí tức do chí bảo đó tản mát ra.

Đại trưởng lão nói: "Chính là cỗ khí tức này, chúng ta là do cảm ứng được đến cỗ khí tức này mới phát hiện Đầm lầy Thanh Mang có chí bảo."

"Ha ha ha! Không nghĩ đến một thất quốc nho nhỏ như vậy lại có chí bảo thế vậy, cơ duyên của lão phu quả nhiên không tồi, mấy người các ngươi, theo ta xuống đó. Bảo vật đó nhất định đang ở dưới đáy hồ."

Đại trưởng lão đơn giản chỉ biết đây có chí bảo, thế nhưng Xích Liên Thương bên phía Tử Linh Quốc bởi vì cảm ứng lực lượng của chí bào ở khoảng cách gần, nên hình như đã xác định được chí bảo là gì rồi..

Không chỉ ông ta xác định được đó là gì, Sở Cửu Ca đồng dạng cũng xác định rồi.

Bởi vì thứ bên trong không gian của cô vì ở cự ly gần với chí bảo, phát ra cảm ứng tương tự.

Thứ đồ đó chính là dược đỉnh của cô, là Tinh Thần Hỗn Độn Đỉnh.

Chí bảo đó tám chín phần mười là một trong số tám mảnh Tinh Thần Hỗn Độn Đỉnh bị phân tán ra.

Bảo quý hiểm trung cầu, bảo bối như vậy các vị trưởng lão Thái Vân Tông cũng không muốn bị người như Xích Liên Thương giành mất.

Ông nói: "Mấy người các ngươi lưu lại bảo vệ cho đệ tử, những người khác theo ta xuống đó."

Sở Cửu Ca nói: "Đại trưởng lão, ta cũng muốn xuống đó."

"Ta và Nhất Nhất phải bảo vệ tiểu Cửu đương nhiên là phải xuống đó rồi." Nhị Lượng đi ra nói.

"Ta muốn đi theo Cửu Ca." Tử Tinh châu nói.

"Ta là đại sư huynh của Thái Vân Tông, không thể vì chút nguy hiểm mà để chúng trưởng lão bảo vệ được, ta cũng muốn đi xuống đó." Vân Hồng nói.

Còn về những đệ tử khác của Thái Vân Tông, bọn họ biết bản thân được mấy cân mấy lượng, cho nên lựa chọn ở lại. Nếu không đến lúc gặp phải phiền phức, với thực lực của bọn họ không những không giúp được gì mà còn trở thành gánh nặng của mọi người.

"Chúng tôi ở đây đợi trưởng lão, đại sư huynh và Sở sư muội an toàn trở lại!" Bọn họ nói.

"Phụt phụt phụt!" Xích Liên Thương bọn họ đã nhanh một bước nhảy vào đó rồi, bọn Sở Cửu Ca không chút do dự cũng nhảy vào trong nước.

Dưới đáy cái gì cũng không có, nhưng lại phát hiện một cái động phủ rất lớn, bọn họ bơi về hướng cái động phủ đó. Sau khi bơi vào trong động phủ đó, liền có một đống rắn độc nhỏ màu xanh trông như hòa vào màu của động phủ phát động công kích đến họ một cách điên cuồng.

"Binh binh binh!" Bọn họ cũng làm ra phản ứng, bắt đầu phản kích.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Thực lực các vị trưởng lão không yếu, đem đám rắn độc toàn bộ giải quyết rồi.

Đạp trên nền đất ẩm ướt, phát hiện trong nước có không ít bộ xương cốt. Nhìn từ bên ngoài, hồ nước này yên tĩnh, đẹp đẽ đến nhường nào, đợi xuống đây rồi mới biết bên trong khủng bố âm lạnh đến thế nào.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, cũng không biết đi hết bao lâu, nhưng mà một đường này rắn độc xông ra không hề ít.

Bọn chúng mỗi một lần công kích đều bị Sở Cửu Ca phát hiện được, mà những người khác phản ứng lại nhanh nhẹn, cho nên bọn họ một đường cực kỳ thuận lợi.

Phía trước nhìn thấy một bộ hài cốt, thế mà lại là người trong đội ngũ Tử Linh Quốc, hắn đã bị rắn độc công kích trúng độc mà chết.

"Người của Tử Linh Quốc xuất hiện thương vong rồi, vậy thì đại biểu con đường sau đó càng thêm khó đi. Đại trưởng lão chúng ta cần phải cẩn thận hơn nữa mới được." Đôi mắt đen tuyền đó của Sở Cửu Ca lóe qua nguồn lực lượng mạnh mẽ mà cường đại.

Nhất Nặc nhìn về phía cô, đôi mắt màu càng lóe qua vệt sáng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Sở Cửu Ca.

Cho dù ở trong hoàn cảnh âm u như vậy, đôi mắt đó của cô vẫn cực kỳ thu hút người khác, khả năng quan sát kinh người không ai so được của cô trên suốt quãng đường này cũng khiến cho hắn rất là để ý..

Nhị Lượng thấp giọng nói với Nhất Nặc: "Nhất Nhất, ngươi có phải cũng cảm thấy đôi mắt của tiểu Cửu rất đẹp hay không! Tiểu Cửu tu luyện một loại đồng thuật rất là lợi hại, siêu cấp lợi hại, đó là vũ khí bí mật của cô ấy đó!"

Nhất Nặc thấp giọng thì thầm nói: "Đồng thuật sao?"

Sở Cửu Ca muốn quan sát điểm tận cùng của động phủ này có cái gì, nhưng đôi mắt giống như bị một cỗ lực lượng âm lạnh đông cứng rồi vậy, rất nhanh phía trước liền truyền đến một trận kêu gào thảm thiết.

Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, "Xem ra người phía Tử Linh Quốc đã đánh nhau với một gia hỏa lợi hại phía trước rồi, chúng ta không cần gấp, cẩn thận chút, để cho chúng từ từ đánh, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, chúng ta có thể nhặt được tiện nghi lớn."

"Cũng đúng! Ha ha ha!" Đại trưởng lão cười nói.

Sau khi đến tận cùng của động phủ, bọn họ liền nhìn thấy một không gian cực kỳ lớn, trong không gian này Sở Cửu Ca nhìn thấy Xích Liên Thương dẫn dắt người đang đánh với một con rắn to toàn thân không chút máu thịt.

Hắc Viêm thiếu chút nhảy dựng cả lên, nó nói: "Vậy mà lại là Rồng Thanh giao, gia hỏa này đã biến thành một bộ xương khô rồi sao, đây là tình huống gì? Thực lực yếu đi không ít thì rất là nguy hiểm đó, chủ nhân tranh thủ lúc này hãy mau chạy trốn đi."

"Rồng Thanh Giao, ngươi quen biết?" Sở Cửu Ca hỏi.

"Đây là một loại yêu thú rất lợi hại, vượt qua yêu thú cửu phẩm đỉnh phong, con gấu đen ngu ngốc kia còn không đủ cho nó nhét kẽ răng, ngươi nói nó lợi hại đến nhường nào."

Lời Hắc Viêm vừa nói xong, Rồng Thanh Giao đó bạo phát ra lượng lượng kinh người như thể nghiệm chứng cho lời nói của nó, trực tiếp đen bọn Xích Liên Thương đánh đến thổ huyết.

Phải biết rằng, bọn họ là thiên tài đỉnh cao nhất trong thất quốc, thực lực không hơn kém tụi đại trưởng lão Thái Vân Tông, nhưng lại dễ dàng bị đánh bại rồi.

Đây căn bản không tể nào có chuyện lưỡng bại câu thương như trong tưởng tượng của họ, mà là yêu thú nghiền nát bọn Xích Liên Thương.

Đại trưởng lão cảm thấy không ổn, ông nói: "Chúng ta mau chạy thôi!"

Bọn họ vẫn là xem thường yêu thú thủ hộ chí bảo rồi, thực lực quá đáng sợ rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »