Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 290: Thánh đỉnh giả

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 290: Thánh đỉnh giả

Tất cả những người đi theo của Tử Linh Quốc đều bị tin tức kinh bạo này khiến cho đơ cả ra, cái gì? Xích Liên đại nhân vậy mà đội mũ xanh cho Bệ hạ, bọn họ biết rồi có thể nào bị gϊếŧ người diệt khẩu không?

Tử Tinh Châu cũng trợn tròn mắt, "Ha ha ha! Lão thập, mẫu phi nhà ngươi lợi hại rồi, đội mũ xanh cho phụ hoàng. Vậy thì cũng thôi đi, phụ hoàng vậy mà lại có thể nhịn được cơn tức này, người cũng nhịn tốt thật."

Sắc mặt Tử Vũ trở nên càng đen hơn cả đáy nồi, nhưng mà tình trạng hiện giờ, để được sống, thể diện cũng không còn quan trọng đến vậy nữa rồi.

Hắn lạnh giọng nói: "Tử Tinh Châu, ngươi chết đến nơi rồi mà còn cười được. Đợi toàn bộ các ngươi đều bị gϊếŧ rồi, cũng sẽ không có ai biết được việc này."

Tử Tinh Châu chế giễu nói: "Nói như thể ngươi nhất định có thể sống được vậy, người cha ruột này của ngươi có lẽ cũng không có bản lĩnh giữ được cái mạng này của ngươi!"

"Rầm!" Xích Liên Thương đem Tử Vũ đá ra xa.

Ông ta lạnh giọng nói: "Một tên phế vật mà thôi, nếu như có tác dụng với Giao Long đại nhân ngài, trực tiếp gϊếŧ đi là được."

Thiên phú của Tử Vũ bởi vì ông tốn không biết bao nhiêu công sức, cho dù là thế, thiên chất này của hắn ông một chút cũng không hài lòng.

Xét trong thất quốc thiên phú này đương nhiên là cao rồi, nhưng mà xét trong Bát đại thánh tộc thì chỉ là rác rưởi mà thôi.

Đối với thứ rác rưởi như vậy, Xich Liên Thương cảm thấy có cũng được không có cũng không sao, chết thì chết thôi.

Tử Vũ hoàn toàn ngẩn ra, phụ thân thân sinh của hắn vậy mà lại không chút do dự vứt bỏ hắn.

Rồng Thanh giao cười ra tiếng nói: "Cái gọi là huyết mạch thân tình của nhân loại, chính là nực cười như vậy!"

"Nể tình ngươi là người của Bát đại thánh tộc, những người bên cạnh ngươi này, ta để lại gϊếŧ sau cùng, trước tiên gϊếŧ chết bọn họ vậy!"

Đôi mắt âm lạnh của Rồng Thanh Giao chuyển động, rơi vào trên người bọn Sở Cửu Ca.

Lúc này Hắc Viêm đã biến thành một quả cầu lửa màu đen, chuẩn bị công kích nó, bảo vệ chủ nhân của mình.

Đối với việc này, Rồng Thanh Giao rất là không vui.

"Một gia hỏa có huyết mạch không tồi mà thôi, ngươi cho rằng một chút lửa này của ngươi có thể cản được ta sao?"

Sở Cửu Ca đi đến bên người Hắc Viêm nói: "Ngươi cũng nói rồi, cho dù gia hỏa đó là người của Bát đại thánh tộc, cũng không nhất định có được sự thừa nhận của Tiên y, được truyền thừa của người."

"Vậy thì đã sao? Người của Bát đại thánh tộc so với những người khác càng có hy vọng hơn." Rồng Thanh Giao nói.

Sở Cửu Ca nói: "Ta cũng là một luyện dược sư, tam phẩm luyện dược sư. Tuổi tác nhỏ hơn ông ta rất nhiều, thiên phú tuyệt đối mạnh hơn ông ta. Nếu như là Tiên y, nhất định cũng sẽ chọn ta làm người thừa kế của ông, mà không phải là một lão già như ông ta!"

Xích Liên Thương mặt âm trầm nói: "Tiểu nha đầu, quả là nói bậy! Nếu không phải do lão phu từng bị trọng thương, bây giờ sao có thể chỉ là một tam phẩm luyện dược sư, làm gì đến lượt một tiểu nha đầu như ngươi chế giễu."

Tử Tinh châu nói: "Dù sao bây giờ ngươi là không bằng Cửu Ca, thì sao? Không thừa nhận."

Vào lúc đó, Nhất Nặc cũng nói: "Theo ta được biết, Tiên y tuy là xuất thân từ Bát đại thánh tộc, nhưng lại đặc biệt xem trọng thiên phú của luyện dược sư. Ta nghĩ người đối với truyền thừa của mình, tuyệt đối thà rằng giao cho thiên tài thực sự, mà không phải là một phế vật của Bát đại thánh tộc."

Nghe lời của bọn họ, Rồng Thanh Giao nói: "Nhân loại, các ngươi nói những lời này, ngược lại có mấy phần đạo lý."

Nó cũng không vội hấp thu máu thịt của những người này, trong mắt nó những nhân loại này chỉ là những con kiến không thể chạy thoát mà thôi, sống chết đã bị nó nắm trong lòng bàn tay.

"Các ngươi đến so tài với nhau, xem ai có thể có được sự thừa nhận của Tinh Thần Hỗn Độn Đỉnh, có được sự truyền thừa của Tiên y, vậy thì ta sẽ giữ lại người đó không chết." Rồng Thanh Giao nói.

Xích Liên Thương hỏi: "Xin hỏi Giao Long đại nhân, Đỉnh thánh tộc ta ở đâu?"

Một luồng sáng trắng xuất hiện, một cái dược đỉnh từ trong không trung hạ xuống trước mặt Rồng Thanh Giao. Nó nói: "Ở đây!"

Xích Liên Thương tham lam nhìn Tinh Thần Hỗn Độn Đỉnh, đây chính là Thánh đỉnh của Bát đại thánh tộc ông, không ngờ ông lại có ngày được nhìn thấy nó.

Rồng Thanh giao nói: "Hai người các ngươi ai đến trước?"

"Đương nhiên là lão phu trước." Xích Liên Thương bước nhanh lên trước.

Ông trừng Sở Cửu Ca một cái, ông là người của Bát đại thánh tộc, nhất định có thể có được truyền thừa của Tiên y, tiểu nha đầu ở nơi nho nhỏ này sao có thể là đối thủ của ông.

Xích Liên Thương đến gần dược đỉnh, khoảng cách với tên nguy hiểm Rồng Thanh Giao càng gần hơn rồi, trong lòng ông có chút thấp thỏm.

Mà Sở Cửu Ca đánh giá dược đỉnh đó, bề ngoài của dược đỉnh này rất giống với Tinh Thần Hỗn Độn Đỉnh, nhưng mà cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng đây tuyệt đối không phải là thật.

Rồng Thanh Giao này là đang gạt bọn họ, nó căn bản là không có tin bọn họ có năng lực đó, hoàn toàn là đang đùa cợt họ mà!

Định sẵn là sẽ thất bại, bọn họ nhất định sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa.

Xích Liên Thương đã thử dùng lực lượng của mình để cộng hưởng với dược đỉnh rồi, thế nhưng dược đỉnh đó căn bản không cho ông chút thể diện nào, sao có thể?

Nhìn Rồng Thanh Giao đang lăm le nhìn ông, trán của ông bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, thành công.. Nhất định phải thành công đó..

"Phụt!" Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt ông ta trở nên trắng bệch như giấy.

Ông thất bại rồi, sao ông lại..

Rồng Thanh Giao lạnh giọng nói: "Xem ra người của Bát đại thánh tộc một chút tác dụng cũng không có, tiểu nha đầu, ngươi nói thiên phú luyện đan của ngươi rất cao, cũng đến thử xem sao."

Lực lượng của Rồng Thanh Giao đem Xích Liên Thương chấn bay ra ngoài, sau đó liền xoay sang Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca thản nhiên nói: "Đến lượt ta rồi!"

Sở Cửu Ca đi qua đó, dược đỉnh này căn bản không phải là Tinh Thần Hỗn Độn Đỉnh, chỉ là một cái dược đỉnh bình thường ngụy tạo giống mà thôi, Sở Cửu Ca sớm đã sử dụng đệ nhị trọng Thấu Mang của Bất tử sinh mệnh chi đồng nhìn rõ ràng hết thảy.

"Cửu Ca!" Tử Tinh Châu lo lắng nhìn Sở Cửu Ca.

Phải biết Cửu Ca cách tên nguy hiểm đó rất gần, nó chỉ cần tùy tiện động động thủ, Cửu Ca liền tan thành mây khói.

"Nhất Nặc!" Thân thể Nhị Lượng cứng đờ, một khi tiểu Cửu có nguy hiểm bọn họ nhất định không màng tất cả mà ra tay.

Nhất Nặc không có khẩn trương như hắn, mà là nhàn nhạt nói: "Ta rất hiếu kỳ, tộc trưởng tương lai chúng ta đi theo có năng lực như thế nào?"

"Đệ đem lời của Cửu thúc xem là thật rồi à?" Nhị Lượng kinh ngạc nói.

"Cửu thúc chưa từng nói đùa qua, cho dù là mất đi ký ức cũng sẽ như vậy." Nhất Nặc đáp.

Dược đỉnh này căn bản không có linh tính, cũng không có truyền thừa, Sở Cửu Ca có bản lĩnh hơn nữa đương nhiên cũng không thể nào thành công.

Rồng Thanh Giao đó lạnh giọng nói: "Tiểu nha đầu, xem ra ngươi cũng không được rồi! Vậy thì tất cả các ngươi đều chết đi!"

Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Đợi chút! Ta cảm thấy chỉ như vậy thì không thể có được sự thừa nhận của dược đỉnh, có lẽ nên dùng dược đỉnh này luyện dược mới được. Trình độ luyện dược nếu như đạt tiêu chuẩn, có lẽ sẽ có được sự thừa nhận của dược đỉnh này."

"Ta còn biết được một loại đan dược, có thể làm chậm lại tốc độ chuyển nặng của cơ thể ngươi. Tuy là trị ngọn không trị gốc, nhưng mà ngươi thử thử cũng không thiệt gì cả. Còn hơn trực tiếp gϊếŧ đi bọn ta, ngay đến cơ hội thử cũng không còn đúng không?"

Lúc này Sở Cửu Ca chỉ có đúng một suy nghĩ, đó chính là kéo dài thời gian.

Kéo càng lâu, bọn họ mới nghĩ ra biện pháp thoát ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »