Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 301: Binh đến dưới thành

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 301: Binh đến dưới thành

Tử Hoàng nhịn cục tức đó thực sự là nhịn quá lâu rồi, lòng đố kỵ khiến cho ông cực kỳ phiền muộn, đêm đêm khó ngủ yên giấc.

Ông phải công phá Xích Linh Quốc, đến lúc đó Sở Tuyền Nguyệt nhất định sẽ thuộc về ông thôi.

Lam Hoàng nhận được tin, người đầu tiên biểu thị đồng ý.

Quốc lực của tứ quốc còn lại, cũng không dám chống đối lại Tử Linh Quốc, đương nhiên cũng đáp ứng rồi.

Nước láng giềng Tranh Linh Quốc giành đánh trận đầu, chỉ vì muốn lấy lòng Tử Linh Quốc, quốc quân của Xích Linh Quốc Xích Kiêu nhận được tin tức rồi.

"Ngay ngày Thái Vân Tông gặp chuyện ta liền biết tiếp theo sẽ không được yên ổn, không ngờ bọn chúng lại động thủ nhanh đến vậy, thực cho rằng ta không hề có sự chuẩn bị sao?" Xích Kiêu lạnh giọng nói.

Sở Tuyền Nguyệt cũng nhận được tin tức, cô kinh ngạc nói: "Lục quốc vậy mà lại liên thủ công đánh Xích Linh Quốc, đáng chết!"

Có thể khiến cho lục quốc đoàn kết lại thống nhất ra tay, Sở Tuyền Nguyệt đương nhiên có thể đoán ra đây là chủ ý của Tử Hoàng.

Cửu Thương Khung lạnh giọng nói: "Gia hỏa đó vậy mà còn chưa chịu từ bỏ, lần này ta nhất định phải lấy được thủ cấp của ông ta."

Sở Tuyền Nguyệt hạ lệnh nói: "Sở gia nghe lệnh! Sở gia ta cũng sẽ phái người tiến lên tiền tuyến, bổn gia chủ đích thân xuất chiến."

Dưới tổ bị hủy không thể nào có trứng còn nguyên, Xích Linh Quốc nếu như bị lục quốc diệt mất, vậy thì người của Xích Linh Quốc cũng tuyệt đối không thể tốt được.

Khi mọi người biết được nguy cơ của Xích Linh Quốc, không ai xem trọng Xích Linh Quốc.

Quốc gia yếu nhất thất quốc Xích Linh Quốc, sao có thể chống đỡ được công kích liên hợp của lục quốc.

Dù cho Bệ hạ đương nhiệm Xích Kiêu từng là nhân vật như chiến thần, nhưng ông ta không phải là thần thật sự, sao có thể xoay chuyển cục diện được.

Có người tham sống sợ chết, trong đêm bỏ chạy khỏi Xích Linh Quốc, càng nhiều người lựa chọn cùng Xích Kiêu chiến một trận với lục quốc, bởi vì đây là quốc gia của họ, cho dù là nhỏ bé, thì cũng là một quốc gia đáng giá cho họ thủ hộ.

Ngũ quốc còn lại cảm thấy, Tranh Linh Quốc dốc hết toàn lực diệt đi Xích Linh Quốc không khó, nhưng Tranh Linh Quốc sợ một nước của ông ta bị trọng thương, bị những quốc gia khác diệt đi.

Cho nên bọn chúng căn bản không dám dốc toàn lực, cộng thêm sau khi bảo khố Tranh Linh Quốc bọn chúng bị trộm sạch, quân tư của bọn chúng cũng có hạn, làm hạn chế đi lực chiến đấu của chúng.

Về phương diện quân tư, Xích Linh Quốc thì hoàn toàn ngược lại, cũng không biết từ đâu có nhiều tiền đến vậy.

Nhiều thiết bị tinh gọn như thế, hơn nữa chiến sĩ của Xích Linh Quốc đều là dốc toàn lực để chiến đấu, cho nên Tranh Linh Quốc bại rồi.

Khi Tử Hoàng nhận được tin tức này sắc mặt âm trầm, nói: "Vậy mà bại rồi! Tranh Linh Quốc quá rác rưởi rồi, đến cả Xích Linh Quốc cũng giải quyết không được, bọn chúng luôn áp chế Xích Linh Quốc nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại là giả hay sao?"

"Một đám phế vật!"

Quốc quân Hoàng Linh Quốc nói: "Tử Hoàng bệ hạ, Hoàng Linh Quốc chúng tôi xin được xuất chiến! Ta không tin với quốc lực của hai nước chúng ta lại đối phó không được Xích Linh Quốc."

Hai đấu một, Xích Linh Quốc yếu nhất trong số bọn chúng nhất định sẽ tan đàn xẻ nghé, quốc quân của Hoàng Linh Quốc rất tự tin nói.

Kết quả khi ông ta đối đầu Xích Kiêu, hay Cửu Thương Khung có thể càn quét thiên quân vạn mã, cộng thêm cứu viện không ngừng của Sở gia, cho dù chúng là hai đấu một, cũng lần nữa bại trận.

Tin tức hai nước khai chiến, Dung Uyên nhận được vẫn luôn che giấu, việc thân thể Cửu nhi hồi phục quan trọng hơn tất cả, quan trọng hơn cả cục diện thất quốc thay đổi.

Nhị Lượng vội như ngồi trên đống lửa, "Tên Quỷ Vương đáng chết kia rốt cuộc đem tiểu Cửu nhốt ở Cửu Uyên phong làm gì thế không biết? Bây giờ thất quốc khai chiến, cửu thúc và cửu thẩm tương lai của chúng ta đều đang ở tiền tuyến, chúng ta không yên tâm, nhất định phải trở về đó."

Ngày thứ hai từ lúc khai chiến, Sở Cửu Ca mới từ Cửu Uyên Phong rời khỏi, Nhị Lượng kích động nói: "Tiểu Cửu, tiểu Cửu cuối cùng cũng gặp được muội rồi. Không tốt rồi, tên Tử Hoàng đó vẫn chưa từ bỏ ý định xấu xa đó, lại dám liên hợp ngũ quốc còn lại công đánh Xích Linh Quốc, bây giờ Xích Linh Quốc.."

"Cái gì?" Sắc mặt Sở Cửu Ca đại biến.

Tử Hoàng vẫn luôn không từ bỏ, quả nhiên Thái Vân Tông vừa xảy ra chuyện, ông ta liền huy đao về phía Xích Linh Quốc.

Sở Cửu Ca nói: "Dung Uyên, chàng không có được tin tức sao?"

Dung Uyên đáp: "Hôm qua ta đã nhận được tin tức rồi, bây giờ động thủ là mấy cái tiểu quốc, phụ hoàng ta nếu ngay cả như vậy cũng đối phó không được, ông ấy có thể về trồng ruộng được rồi, cả đời này cũng đừng nghĩ tìm đến nữ nhân của ông ấy."

Dung Uyên đối với năng lực của phụ hoàng mình vẫn là có chút lòng tin, hơn nữa hắn cũng âm thầm giúp đỡ không phải sao?

Khóe miệng Sở Cửu Ca giật điên cuồng, may thay Kiêu thúc không ở đây, nếu không liền bị tên hỗn tiểu tử này tức chết.

Sở Cửu Ca nói: "Cho dù là thế, Xích Linh Quốc vẫn rất nguy hiểm, chúng ta phải lập tức hành động mới được."

Tam Tiền đưa đến chiến báo mới nhất, sau khi hai nước liên thủ không đối phó được với Xích Linh Quốc, tam quốc bắt đầu liên thủ rồi..

Dung Uyên vẫn rất điềm nhiên, không hề lo lắng phụ thân của mình chút nào, Sở Cửu Ca cũng yên lòng đôi chút, cô lạnh giọng hạ lệnh: "Thông qua liên quân công đánh Xích Linh Quốc đúng không! Đánh trận đúng không! Ta xem bọn chúng không còn quân lương, không còn quân tư, lấy gì mà đánh?"

Nhị Lượng nói: "Tiểu Cửu, ý của muội là?"

"Đệ nhất thần trộm ta muốn làm một vố lớn, trộm quân lương, trộm quân tư, trộm sạch vật thiết yếu của bọn chúng." Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch cười lạnh.

Hành quân đánh trận cô không hiểu, trực diện giao chiến cô chỉ là một ngưng hồn cảnh ngũ trọng, cho dù tiễn thuật có tốt chút, trong khi giao chiến giữa các quốc gia tác dụng của cô không lớn.

Nhưng mà cô vẫn còn một thân phận khác là Đệ nhất thần trộm, cho địch nhân một kích chí mạng ở hậu phương vẫn là có thể làm được, trà trộn vào quân doanh trộm đồ, không khó chút nào.

Dung Uyên cười nói: "Chủ ý này của Cửu nhi không tồi."

"Chàng tìm một nơi an toàn an phận ở đó cho ta, trộm đồ là sở trường của ta, không có chút nguy hiểm nào cả." Dung Uyên bây giờ cần nhất là được tĩnh dưỡng, lần này cô tuyệt đối không cho phép hắn đi theo tham gia náo nhiệt.

Dung Uyên ngược lại rất là phối hợp, hắn nói: "Được! Cửu nhi, ta hiểu rồi. Mặc Thất, các ngươi phụ trách bảo hộ Cửu nhi."

"Vâng! Chủ tử!"

Nhị Lượng nói: "Tiểu Cửu, tiểu Cửu ta cũng muốn đi với muội làm một vố lớn, được hay không?"

"Nhất Nhất, ngươi mau nghĩ biện pháp để tiểu Cửu đáp ứng đi." Nhị Lượng thấy Sở Cửu Ca không trả lời, liền muốn kéo theo huynh đệ mình thuyết phục Cửu Ca.

Nhất Nặc nhàn nhạt nói: "Ta nghĩ Cửu Ca nhất định có sự sắp xếp khác."

Sở Cửu Ca nói: "Nhất Nặc, ngươi mau chóng trở về bên cạnh Cửu thúc, Xích Linh Quốc giao chiến với lục quốc, bây giờ đang đối phó với mấy nước yếu, Tử Hoàng vẫn còn đang khinh địch, Kiêu thúc còn có thể giải quyết được. Nhưng đợi đến khi bọn chúng phẫn nộ rồi, toàn lực tấn công, tình huống vẫn rất nguy hiểm, ta muốn ngươi đi đến đại quân Xích Linh Quốc làm quân sư."

"Làm quân sư, ngươi cho rằng bọn chúng nghĩ ta có thể đảm đương nổi trọng trách này sao?" Nhất Nặc nhàn nhạt nói.

"Có thể khiến cho bọn họ tín nhiệm hay không, thì đó chính là việc của ngươi rồi! Chí ít ta biết tên tinh ranh như ngươi đi làm một quân sư nhỏ nhoi tuyệt đối không thành vấn đề." Gia hỏa này thông minh đến đáng sợ, đối với mọi thứ đều có sự tính toán, không dùng thì quá lãng phí.

Nhất Nặc khẽ gật đầu nói: "Ta rõ rồi, nhưng mà đồ ngốc đó nhất định phải ở lại bên cạnh bảo vệ ngươi! Nếu không Cửu thúc sẽ không tha cho chúng tôi."

Sau khi phân chia nhiệm vụ xong, bọn họ chia nhau hành động.

Cục diện thất quốc, sẽ nghênh đón sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, hơn nữa còn là sự biến đổi mà người trong thiên hạ không ai ngờ đến.
« Chương TrướcChương Tiếp »