Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 303: Cửu ca tham chiến

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 303: Cửu Ca tham chiến

"Cửu nhi, nàng đến rồi!" Sở Cửu Ca đi đến doanh địa của Xích Linh Quốc, cô vốn là đến tìm Cửu thúc và Kiêu thúc, nhưng lại nhìn thấy một người bệnh tật yếu ớt ngồi ở đó cười nhìn cô.

Dung Uyên người đáng lý đang điều dưỡng tại nơi có đầy đủ linh khí là Cửu Uyên Phong vậy mà lại ở nơi tiền tuyến đầy rẫy nguy hiểm và hỗn loạn này, Sở Cửu Ca nói: "Dung Uyên, ngươi thực sự không an phận mà!"

Dung Uyên ôm lấy Cửu Ca nói: "Ta cũng không phải ngày đầu không an phận, Cửu nhi nàng biết mà."

"Chàng còn có lý nữa?" Cô hết cách nói.

"Ta là Dung Vương của Xích Linh Quốc, phụ hoàng cũng ngự giá thân chinh, ta sao có thể trốn ở Thái Vân Tông." Dung Uyên thực sự muốn dùng lý lẽ thuyết phục Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca nói: "Nếu ta nhớ không lầm, Dung Vương điện hạ bây giờ đang điều dưỡng ở Tử Linh Quốc mà?"

"Vậy thì ta bây giờ là người ái mộ của Sở cửu tiểu thư, thân là người ái mộ đến tiền tuyến giúp Cửu nhi, Cửu nhi chắc là sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt đâu nhỉ!" Dung Uyên lén hôn một cái trên má của Sở Cửu Ca.

"Hứ!" Một giọng hừ lạnh truyền ra, Cửu thúc lạnh mặt liếc nhìn Dung Uyên.

"Tiểu Cửu, con đem tên chướng mắt này ném đi, nơi này không cần hắn." Cửu thúc lạnh giọng nói.

Xích Kiêu nhìn thấy Dung Uyên, giáo huấn nói: "Gia hỏa con, sao lại chạy đến nơi này rồi? Không cần mạng nữa sao, con không sợ bản thân chết không còn gì cả à, khi đó Cửu Ca đi theo người khác mất. Quân sư Nhất Nặc đó của Xích Linh Quốc ta trông rất đẹp, đầu óc thông minh, lại rất lễ phép với trưởng bối, con nếu như.."

"Người im miệng!" Dung Uyên nói.

"Phải lễ phép với trưởng bối, hèn gì Cửu huynh chê bai con như vậy, con không thể học Nhất nặc người ta một chút sao."

Sắc mặt Dung Uyên trầm xuống, "Người thích, người tự mình làm ra một người nữ nhi gả cho hắn đi!"

Sở Cửu Ca nói: "Kiêu thúc đây là quan tâm chàng, chàng thực sự không đi?"

"Đêm hàn, ta không đi, ai làm ấm giường cho Cửu nhi? Dù sao ta không đi." Dung Uyên ôm lấy Cửu Ca nói.

Sắc mặt Cửu thúc càng thêm âm trầm, Xích Kiêu nói: "Tiểu tử thúi, con không thể khép nép chút sao? Nhạc phụ đại nhân của con còn đang ở đây đấy."

"Khép nép gì cơ? Có thể cưới được Cửu nhi sao?" Dung Uyên đỉnh đạc phản bác lại.

Dù sao Dung Uyên là không chịu đi rồi, nhưng mà ngày mai phải đối diện với sự công kích toàn diện của liên quân lục quốc, tuy rằng Xích Kiêu không cho rằng họ sẽ thảm bại, nhưng mà ông không muốn nhi tử có chút nguy hiểm nào.

Sở Cửu Ca nói: "Xích Linh Quân bây giờ vẫn do con chưởng quản, ngày mai con dẫn theo Xích Linh Quân xuất chiến, Kiêu thúc, có thể không?"

"Không được!" Xích Kiêu và Cửu Thương Khung phản ứng đầu tiên là phản đối.

"Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, chúng ta tuyệt đối không yên tâm để con lên chiến trường." Trên mặt hai vị trưởng bối lộ ra vẻ ngưng trọng.

"Ta cũng phải lên chiến trường!" Sở Tuyền Nguyệt vào lúc này cũng qua đây rồi.

Sở Cửu Ca nói với họ: "Một trận ngày mai, cực kỳ quan trọng, chúng ta không thể lùi được, nhất định phải lấy ra lực chiến đấu to nhất đối kháng với đội quân lục quốc, cho nên.."

"Dù sao Xích Linh Quân nghe lệnh con, bây giờ Kiêu thúc có phải đã hối hận đem Xích Linh Quân giao cho con hay không." Sở Cửu Ca vô lại nói.

Không đáp ứng, vậy cô không nghe theo là được, Xích Linh Quân sẽ không kháng lại lệnh của cô.

Xích Kiêu nói: "Dung Uyên, con quản quản thê tử tương lai của con đi!"

"Tiểu Cửu không cần hắn quản!" Cửu thúc lạnh lùng nói.

"Ta nói Cửu huynh, thê tử tương lai của huynh cũng phải khuyên đó, chia chút nhiệm vụ cho tiểu tử Dung Uyên đó bận rộn đi chứ!" Xích Kiêu bất lực nói.

Cuối cùng không ai có thể khuyên được Sở Cửu Ca và Sở Tuyền Nguyệt.

Khi còi vang lên, nơi tận cùng của bình nguyên xuất hiện một mảng đội quân lục quốc.

Màu sắc áo giáp của đội quân lục quốc không giống nhau, thật sự là một đội quân màu sắc lòe loẹt.

Mà bên phía Xích Linh Quốc, Xích Hoàng Xích Kiêu dẫn theo đội quân chính quy của Xích Linh Quốc.

Cửu Thương Khung dẫn dắt là đội ngũ nhân mã bên ngoài, những người này có người là nam tử nhiệt huyết Xích Linh Quốc, còn có một số là cao thủ.

Gia chủ Sở gia Sở Tuyền Nguyệt dẫn dắt là cao thủ do các gia tộc Xích Linh Quốc phái đến, khi Tử Hoàng nhìn thấy Sở Tuyền Nguyệt khẽ ngẩn ra, "Xích Linh Quốc đây là không còn người rồi sao? Vậy mà lại phái ra một nữ nhân đến tham chiến, nếu như Tuyền Nguyệt có bất cứ mệnh hệ gì, Xích Linh Quốc bọn chúng gánh vác nổi sao?"

"Đợi lát khai chiến, đừng thương đến Sở Tuyền Nguyệt, đó là nữ nhân của ta, những người khác gϊếŧ không tha!" Tử Hoàng âm độc nói.

"Vâng!"

"Ha ha ha! Tử Hoàng bệ hạ thật là thâm tình!" Lam Hoàng cười ha hả nói.

Một đạo thân ảnh lửa đỏ xuất hiện trên chiến trường, một đội quân huấn luyện bài bản, khí thế phi phàm xuất hiện trong tầm mắt của bọn chúng.

Bọn họ thân mang khôi giáp màu đỏ, trông như một ngọn lửa vĩnh viễn không thể dập tắt.

"Đó.. đó chính là Xích Linh Quân trong truyền thuyết của Xích Linh Quốc sao! Quả nhiên không tồi!"

"Ba ngàn Xích Linh Quân, sức chiến đấu phi phàm, nhất định phải cẩn thận bọn chúng."

"Đợi chút, đầu lĩnh của Xích Linh Quân, đầu lĩnh của chúng vậy mà lại là Sở Cửu Ca, ta không có nhìn lầm chứ?" Có người kinh ngạc nhìn người nữ tử đỏ rực như lửa ở phía trước của Xích Linh Quân.

"Chính là Sở Cửu Ca, đệ nhất thiên tài thất quốc đó. Thực sự cho rằng thiên phú cao thì có thể phát huy tác dụng trên chiến trường sao? Ta xem tên đệ nhất thiên tài thất quốc này, e là chết trên chiến trường rồi." Quốc quân của Thanh Linh Quốc cười lạnh nói.

Đại bộ phận người của Xích Linh Quốc đều tham chiến rồi, chỉ cần bọn chúng có được thực lực này, không ai nguyện ý quốc gia của họ bị quốc gia khác giẫm đạp, không nguyện ý trở thành nô ɭệ vong quốc.

"Gϊếŧ!" Tử Hoàng một lệnh hạ xuống, đại quân lục quốc hùng hổ đánh đến.

Xích Kiêu dẫn theo đội quân chủ động ứng chiến, Cửu thúc phụ trách hỗ trợ, Sở Tuyền Nguyệt dẫn theo người phụ trách cứu viện.

Còn về Xích Linh Quân do Sở Cửu Ca dẫn dắt, phụ trách cường thế tấn công!

"Binh binh binh!" Xích Linh Quân trong trận doanh của kẻ địch, báo đạo xé mở ra một lỗ hỏng.

Sở Cửu Ca hạ lệnh: "Trước bắt lấy quốc quân của Tranh Linh Quốc."

Bắt giặc trước phải bắt vương, đương nhiên cô không tự đại đến nỗi trực tiếp bắt Tử Hoàng của Tử Linh Quốc, kiểu đó có lẽ sẽ khiến cho cô tự chui đầu vào rọ của đối phương.

Cho nên Sở Cửu Ca chuẩn bị trước nắm lấy quả hồng mềm, quốc quân Tranh Linh Quốc này đương nhiên là quả hồng mềm nhất trong số lục quốc.

"Sở Cửu Ca, ngươi quả là quá cường vọng. Muốn bắt ta, nằm mơ! Người đâu! Hộ giá!" Quốc quân Tranh Linh Quốc phẫn nộ nói.

Sở Cửu Ca vận chuyển linh lực, luồn lách trong đám người bọn chúng.

Nhấc tay, kéo cung, vô số cây lợi tiễn cùng lúc bay ra.

"Xoẹt xoẹt xoẹt!"

"Tiễn thuật của Sở Cửu Ca mạnh như vậy!" Mọi người kinh ngạc.

Cường thế của Xích Linh Quân, khiến cho Sở Cửu Ca thuận lợi ép lại gần Tranh Hoàng, nhưng mà bên cạnh Tranh Hoàng có cao thủ bảo vệ, Sở Cửu Ca muốn đắc thủ, không có dễ như vậy.

"Tiểu nha đầu, dám đánh lén Bệ hạ, tìm chết!" Một đạo khí tức luyện linh cảnh đỉnh phong bạo phát ra, trực tiếp nhắm đến yếu hại của Sở Cửu Ca.

"Ngươi xem tiểu gia ta không tồn tại à? Lại dám đánh lén tiểu Cửu." Một lam y thiếu niên đột nhiên xuất hiện, chặn lại một kích của cao thủ luyện linh cảnh đỉnh phong đó.

"Rầm!" Cao thủ đó thoái lui vài bước, kinh ngạc nhìn Nhị Lượng nói: "Tiểu tử ngươi tuổi tác nhỏ như vậy, mà có năng lực như vậy."

"Thực lực này của ta đã nhường ngươi rồi, cho nên ngươi tốt nhất vẫn là nên đưa tay chịu trói đi, đánh ngất Bệ hạ của ngươi giao cho tiểu Cửu!" Nhị Lượng cười nói.

"Tiểu tử, thật cuồng vọng, chịu chết đi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »