Chương 304: Đề phòng hạ độc

1596 Chữ Cài Đặt
Chương 304: Đề phòng hạ độc

Sở Cửu Ca lần đầu ra tay rất thuận lợi, có Nhị Lượng giúp đỡ, họ hợp tác bắt lấy quốc quân của Tranh Linh Quốc.

"Không muốn Bệ hạ các ngươi chết phơi thây trên chiến trường thì yên phận một chút cho ta!"

Có một con tin hữu dụng, chí ít có thể cầm chân đội quân của Tranh Linh Quốc! Giảm thiểu áp lực bên phía họ.

"Đáng chết! Bỉ ổi, thả Bệ hạ chúng tôi ra!" Tướng lĩnh bên phía Tranh Linh Quốc phi thường phẫn nộ nói.

Mà vào lúc đó, đội quân của Hoàng Linh Quốc bổ nhào vào Xích Linh Quân.

Đối với bọn chúng mà nói, sống chết của quốc quân Tranh Linh Quốc với chúng không chút quan hệ.

"Trước rút!" Sở Cửu Ca hạ lệnh nói.

Cô hạo lệnh Xích Linh Quân rút lui, mà bên phía Xích Kiêu lại rất không tốt.

Địch đông ta ít, tuy rằng trong lịch sử có rất nhiều trận chiến lấy ít thắng nhiều, nhưng mà số người cách biệt thực sự quá lớn rồi.

Tử Hoàng ác độc nói: "Xích Kiêu, ta thừa nhận ngươi là một nhân tài! Ngươi bây giờ chịu thua, thần phục với ta, có lẽ ta có thể phong ngươi làm Vương gia. Nếu không, ngươi sẽ chết không toàn thây."

Xích Kiêu lạnh giọng nói: "Vì sống sót mà thần phục với một tên không bằng gấu chó như ngươi, vậy thì ta còn không bị nhi tử và thê tử cười chết! Nằm mơ đi!"

"Tự tìm diệt vong!" Tử Hoàng hừ lạnh nói.

Dưới sự phản công khủng bố của liên quân, Xích Kiêu nói: "Tử Hoàng ngươi có dã tâm, rất không may, Xích Kiêu ta cũng có! Ngươi cho rằng Xích Linh Quốc chỉ có năng lực như vậy thôi sao?"

"Ra đây đi! Toàn diện kích sát kẻ địch." Dưới mệnh lệnh của Xích Kiêu, có một đội quân mặc giáp bạc xuất hiện, đội quân này có hơn vạn người, tố chất còn cao hơn cả đội Xích Linh Quân.

Bọn chúng như những u hồn, xông về hướng đội quân của Tử Linh Quốc, làm cho Tử Hoàng trở tay không kịp.

Tử Hoàng lạnh giọng nói: "Xích Kiêu, không ngờ ngoại trừ Xích Linh Quân, ngươi vậy mà âm thầm sở hữu một đội quân như vậy! Đáng ghét!"

Những quân chủ khác cũng có chút kinh ngạc, bọn chúng đây là đã quá xem thường Xích Linh Quốc rồi, cũng xem thường vị quân chủ Xích Linh Quốc này, thật là thâm tàng bất lộ mà!

May mắn là bọn chúng khai chiến sớm, nếu như để cho Xích Linh Quốc thần không biết quỷ không hay phát triển mạnh lên, đến khi đó Xích Linh Quốc làm khó, lúc đó bọn chúng e là không có chút khả năng chống trả nào liền bị diệt mất.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Trên chiến trường không ngừng truyền ra âm thanh từng trận như tiếng sấm rền.

Xích Kiêu nhìn theo đội quân đó, Dung Uyên nói muốn diệt đi Tử Linh Quốc, cho nên hắn âm thầm làm rất nhiều thứ cho ông, nhưng do ông tỉnh lại quá muộn, thời gian vẫn chưa có đủ.

Lực lượng ngưng tụ này vẫn chưa đủ để diệt đi liên quân lục quốc, nhưng mà để thủ hộ Xích Linh Quốc, miễn cưỡng vẫn có thể.

Đội quân cường đại này xuất hiện, cổ vũ sĩ khí bên phía Xích Linh Quốc, chiến ý cường đại ngưng tụ lại, bắt đầu công kích một cách mãnh liệt.

"Đáng chết!" Tử Hoàng thấp giọng nguyền rủa.

Lúc này liên quân lục quốc tan rã rồi, quốc quân Tranh Linh Quốc bị người bắt giữ, tiếp tục đánh chỉ có thương càng thêm nghiêm trọng.

"Trước rút lui! Xích Kiêu quá âm hiểm rồi, chúng ta cần thay đổi chiến lược lại từ đầu." Tử Hoàng hạ lệnh nói.

"Vâng!"

Đối phương rút lui, thừa thắng truy kích đối với họ không có ích lợi gì cả, Xích Kiêu cũng hạ lệnh rút lui dưỡng thương.

Lục quốc liên thủ, vốn cho là việc diệt Xích Linh Quốc là việc dễ như trở bàn tay, vạn vạn không ngờ đối phương che giấu một con bài tẩy mạnh đến vậy.

"Tử Hoàng bệ hạ, Xích Linh Quốc không dễ đối phó, nếu thực sự muốn diệt đi chúng, chúng ta cũng cần phải trả một giá thảm trọng." Quốc quân Lục Linh Quốc nói.

"Bây giờ không diệt, đợi tương lai chúng mạnh lên càng khó diệt hơn nữa. Không, đến lúc đó bị diệt không còn là Xích Linh Quốc nữa, mà là các ngươi rồi." Tử Hoàng âm độc nói.

"Tên Xích Kiêu đó rốt cuộc từ đâu làm ra được đội quân mạnh như vậy? Chẳng lẽ ông ta mất tích hơn mười năm, kỳ thực là bí mật bồi dưỡng một đội quân như vậy. Dã tâm của ông ta không nhỏ mà, cho dù là từ bỏ hoàng vị vẫn âm thầm làm ra một đội quân mạnh đến như vậy, ông ta có lẽ muốn nuốt trọn lục quốc."

Sự xuất hiện của đội quân khôi giáp bạc, khiến cho quốc quân của lục quốc này bắt đầu đoán già đoán non.

Bọn chúng nghĩ không ra làm cách nào có thể đánh bại Xích Linh Quốc mà tổn hại lại thấp nhất, tiếp tục đánh thì cả hai bên đều không được gì cả.

Đã đem Xích Linh Quốc đắc tội rồi, vậy thì muốn thu tay đã không còn kịp nữa.

Vào lúc này, một người đột nhiên xuất hiện, "Ta biết bây giờ Bệ hạ gặp một số phiền phức, ta nguyện ý giúp Bệ hạ. Nhưng mà ta phải gϊếŧ đi Sở Cửu Ca, gϊếŧ đi mấy tiểu tử bên người Sở Cửu Ca."

"Xích Liên đại sư!" Mọi người cũng ngẩn ra, vị thủ tịch luyện dược sư của Tử Linh Quốc này thì có biện pháp gì?

Xích Liên đại sư nói: "Bệ hạ, chỗ ta có một loại đan dược!"

Khi Xích Liên đại sư xuất hiện, Tam Tiền đã nhận được tin tức.

Sở Cửu Ca nói: "Lão gia hỏa này cuối cùng cũng nỡ xuất hiện rồi, phái người đi bắt người chưa?"

Nhị Lượng nói: "Đi bắt rồi, nhưng gia hỏa đó rất giảo hoạt, người của chúng ta không thể đắc thủ được! Hơn nữa bây giờ đại chiến sắp sửa bắt đầu, chúng ta không thể rút ra được người đi."

"Ông ta vào lúc này quyết định xuất hiện, e là đến ra chủ ý cho quốc quân lục quốc. Chúng ta cần phải cẩn thận chút." Nhất Nặc trầm giọng nói.

Luyện dược sư ra chủ ý khi đại chiến, Sở Cửu Ca chỉ có thể nghĩ ra một điều.

"Hạ độc! Kiêu thúc lộ ra đội quân cường đại đó khiến cho chúng có cảm giác nguy cơ, Tử hoàng bọn chúng nhất định muốn dùng chiêu hiểm gì đó. Nếu như để Xích Liên Thương đến giúp đỡ, chỉ có thể là hạ độc."

Nhất Nặc nói với Sở Cửu Ca: "Đan phương mà Bát đại thánh tộc nắm giữ không ít, nhưng ngươi lại sở hữu truyền thừa của Tiên y, phía chúng ta cẩn thận chút, có lẽ không thành vấn đề."

Kế đến, quân doanh phía Xích Linh Quốc, đối với một số ăn với dùng đều tiến hành kiểm tra, đề phòng kẻ địch hạ độc.

Sở Cửu Ca không hề phát hiện kẻ địch hạ độc, ngày hôm sau tất cả mọi người đều tinh lực tràn đầy nghênh đón trận chiến đấu thứ hai.

Vẫn là bình nguyên rộng rãi ngày hôm qua, một cơn gió thổi qua, mày Sở Cửu Ca khẽ nhíu, cô hình như ngửi thấy một loại mùi thối rửa.

Lần này dẫn đầu không còn là Tử Linh Quốc, mà là đội quân Tranh Linh Quốc mặc khôi giáp màu cam, quốc quân Tranh Linh Quốc bị bắt được đưa lên.

Sở Cửu Ca nói: "Tranh Linh Quốc các ngươi lui binh, vậy thì sau đại chiến, ta sẽ đem quốc quân của các ngươi không chút tổn thương nào trả về, nếu không.."

"Không đúng!" Cửu Thương Khung trầm thấp nói.

"Bọn chúng.. bọn chúng đây là bị gì rồi?" Ngay đến quốc quân Tranh Linh Quốc cũng bị dọa sợ.

Đội quân Tranh Linh Quốc đang tiến gần về phía họ, lúc này gương mặt của chúng đều màu xanh, đôi mắt vô thần, gân xanh nổi đầy, trông như xác sống đang di chuyển.

Quốc quân Tranh Linh Quốc nói: "Đáng chết! Tử Hoàng, ngươi rốt cuộc làm gì người của ta rồi?"

Nhìn đội quân đó, đội quân lớn hơn mấy mươi vạn người, từng người như xác sống, quốc quân Tranh Linh Quốc cũng bị dọa sợ rồi.

Đội quân này đánh trận đầu, Tử Hoàng bọn chúng theo đuôi, Tử Hoàng nói: "Tranh Hoàng, bởi vì ngươi quá vô dụng bị bắt làm con tin rồi, quân tâm của những người Tranh Linh Quốc không vững, cho nên ta liền giúp chúng ổn định lại quân tâm, bọn chúng bây giờ đã trở thành chiến sĩ không sợ sống chết rồi, nhất định có thể giúp chúng ta đánh bại Xích Linh Quốc, đến lúc đó ngươi cũng lập được đại công rồi."