Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 306: Lấy họa đoạt hồn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 306: Lấy họa đoạt hồn

"Thiên phú của nữ nhân này, quá đáng sợ rồi!" Bọn chúng nhìn thân ảnh như lửa đó.

"Đem toàn bộ cao thủ tập trung công kích Xích Kiêu điều hết qua kích sát Sở Cửu Ca, thiên phú của cô ta quá yêu nghiệt rồi. Một khi cho cô ta có cơ hội sống sót trốn khỏi được, thì cho dù chúng ta có diệt đi Xích Linh Quốc, e là sau này cũng không được yên giấc!" Sắc mặt Tử Hoàng ngưng trọng nói.

"Tử Hoàng bệ hạ nói đúng lắm!" Hoàng đế của mấy đại quốc khác cũng phi thường đồng tình với cách làm của Tử Hoàng.

Sở Cửu Ca mẫn cảm cảm thấy xung quanh mình tăng lên rất nhiều sự công kích cường đại, Nhất Nặc nói: "Không ổn!"

"Ta nhất định sẽ bảo vệ tiểu Cửu!" Nhị Lượng nói.

"Hắc Viêm, gϊếŧ!"

Tiếp đến họ lâm vào một trận hỗn chiến, mỗi một bước đều phi thường nguy hiểm.

Bên cạnh cô ngoại trừ hai người đồng bạn và Hắc Viêm bảo vệ, Xích Linh Quân lúc này cũng rất nguy hiểm, không cách nào lo cho chủ tử của họ.

"Binh binh binh!"

Từng lần một tránh khỏi sự công kích một cách kinh hiểm, Sở Cửu Ca vẫn bị một cao thủ luyện linh cảnh đánh thương.

Cô sử dụng đồng thuật, Vạn đồng vẫn diệt, "Phụt!" Đối thủ đương nhiên cũng phải trả một cái giá thảm trọng.

Nhưng mà kẻ địch của cô không phải chỉ có vài người, mà là mấy chục người, quốc quân các nước hình như cố ý đối chọi với cô, không ngừng phái người đến kích sát cô.

"Binh binh binh!"

Vô luận là Nhị Lượng hay Nhất Nặc, lúc này trên người đã thương tích đầy mình, giọng của Tử Hoàng truyền đến từ phương xa, "Sở Cửu Ca, ta khuyên ngươi vẫn là từ bỏ kháng cự đi thôi!"

"Tiểu Cửu!"

Sở Cửu Ca bị bao vây lại rồi, sát khí phía địch đem cô bao trùm.

Nhị Lượng và Nhất Nặc nắm chặt nắm đấm, vô luận trả giá lớn thế nào cũng phải bảo vệ được tiểu Cửu.

Vào lúc đó, một đạo quang ảnh xanh thẫm xuất hiện, một bức họa xuất hiện trên không.

Không cần Sở Cửu Ca mở ra, bức họa đó chủ động mở ra, một nam nhân đẹp như tranh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Sở Cửu Ca.

"Rầm!" Công kích của đám người đó toàn bộ đều bị thân ảnh màu xanh đó chặn lại hết, không cách nào tiếp cận được Sở Cửu Ca.

Sự xuất hiện của hắn khiến cho chiến trường đang không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm bỗng nhiên im bặt.

Sở Cửu Ca nhìn thấy người trước mắt nói: "Không Hồn!"

"Chủ tử, người đó xuất thủ rồi!" Mặc Nhất đỡ Dung Uyên nói.

Trong lòng Mặc Nhất cũng bồn chồn, vừa nãy chủ tử thiếu chút đã ra tay rồi, trạng thái hiện tại của chủ tử nếu ra tay, hậu quả không phải nghiêm trọng một cách bình thường.

Dung Uyên lau đi máu nơi khóe miệng, nhìn về phía thân ảnh màu xanh đó.

Hắn lạnh giọng nói: "Vậy thì để ta xem thử thủ đoạn của tên đó, cuối cùng cũng nỡ ra tay rồi."

"Ngô chủ!" Một đôi mắt trong veo màu xanh thẫm nhìn Sở Cửu Ca.

"Bức tranh của ta đã vẽ xong rồi, quên mất tặng cho chủ tử người rồi." Không Hồn lấy ra một bức tranh, đặt vào trong tay Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca ngẩn ra, không nghĩ đến Không Hồn vậy mà đem bức tranh vẽ trong thời gian dài như vậy tặng cho cô, nhưng mà lúc này không phải là lúc tặng tranh mà!

"Người nam nhân đó, là ai?" Tử Hoàng cũng ngẩn ra rồi.

Người nam nhân đó không hề cho người khác cảm giác rất cường đại, lung linh và đẹp đẽ, trông như một bức tranh, nếu như không phải trông đẹp quá mức rồi, cũng sẽ khiến cho ông không cảm nhận được sự tồn tại.

"Còn ngẩn ra đó làm chi? Gϊếŧ Sở Cửu Ca đi!" Tử Hoàng hạ lệnh.

"Người nam nhân này!" Nhất Nặc cũng cảm thấy bản thân không thể nhìn thấu được người nam nhân đột nhiên xuất hiện này.

"Ngô chủ! Nhận lấy đi!" Không Hồn nói.

"Được!"

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Lực phòng vệ của Không Hồn rất mạnh, công kích của những người đó, hoàn toàn bị Không Hồn chặn lại hết.

Lúc Sở Cửu Ca cho rằng Không Hồn sẽ phản kích những người đó, hắn lại lấy ra một cây cọ vẽ, cây cọ vẽ đó tốc độ vạch vài nét trên không.

Tốc độ của hắn thật sự là quá nhanh rồi, nếu như không phải cô sở hữu Bất tử sinh mệnh chi đồng, căn bản không thể nào nhìn ra hắn vẽ gì trên không trung.

Hắn đây là đang vẽ người, vẽ đám địch nhân trước mắt này.

Chớp mắt công phu đều đem chân dung của chúng vẽ ra, quả thật giống nhau như đúc.

Những người đó muốn công kích Sở Cửu Ca lần nữa, chúng không tin tất cả bọn chúng cùng ra tay vẫn không thể công phá lớp phòng ngự của tên nam nhân thần bí này.

Bọn chúng vừa mới vận chuyển linh lực, phút chốc cảm thấy linh hồn mình đau nhói kịch liệt.

Đồng tử của chúng không còn tiêu cự, từng người một cứng đơ ngã ra đất, chết bất đắc kỳ tử.

Không Hồn đem lớp phòng ngự bỏ đi, những người lúc này đang quan sát tình hình chiến đấu bên này đều chấn kinh cả ra.

"Đây.. đây rốt cuộc là linh kỹ gì? Cây cọ vẽ đó còn chưa đυ.ng đến người đã đem người gϊếŧ đi rồi?" Tử Hoàng kinh ngạc nói.

"Nhất định là vấn đề của cây cọ đó, đem cây cọ đó cướp về đây!"

"Gϊếŧ Sở Cửu Ca, với người nam nhân bên cạnh cô ta."

Không Hồn mỗi ngày chỉ việc nhìn bầu trời, sau đó đi vẽ tranh, yên tĩnh như một món đồ nghệ thuật, đây cũng là lần đầu Sở Cửu Ca nhìn thấy lực sát thương mạnh đến thế của hắn.

Cô nhìn thấy rồi, tranh do Không Hồn vẽ ra, đem linh hồn những người nay hút đi mất.

Không còn linh hồn, những người đó chỉ còn lại thân xác, đương nhiên là chết không cần nghi ngờ gì cả.

"Vị này không những trông rất đẹp, mà lại còn quá lợi hại! Chớp mắt công phu, liền đem người giải quyết gọn ghẻ rồi." Nhị Lượng khó tin nói.

Bản năng của Nhất Nặc nói với hắn người này rất nguy hiểm!

Dung Uyên ở nơi xa nhìn thấy cảnh tượng này, hắn trầm thấp nói: "Lấy tranh đoạt hồn, đây không phải là họa sư tầm thường đâu! Hắn quả nhiên rất nguy hiểm."

Sự xuất hiện của Không Hồn, có thể bảo vệ cô, tử sĩ do thất quốc phái đến, đến bao nhiêu Không Hồn liền vẽ bấy nhiêu, chúng đương nhiên cũng không thể tránh được việc bị tranh của Không Hồn vẽ ra đoạt đi linh hồn.

Không ai có thể thương tổn đến cô, nhưng mà quân đội bên phía Xích Linh Quốc, lúc này đã tổn thất thảm trọng, Xích Kiêu và Cửu thúc đều bị thương rồi.

Sở Cửu Ca nói: "Không Hồn, rốt cuộc phải thế nào mới có thể giúp được những người khác? Ta muốn giải quyết đội quân này, ngươi có biện pháp không?"

Không Hồn nhìn bức tranh được Sở Cửu Ca nắm trong tay nói: "Ngô chủ, bức tranh ta tặng, liền có thể giúp người."

"Tranh?" Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra.

"Ngô chủ, xin người mở ra, đưa vào lực lượng của người, sau đó.."

Không Hồn nắm lấy tay Sở Cửu Ca, đem bức tranh mở ra.

Đó là một phiên thiên không cực kỳ mỹ lệ, cô chưa từng thấy ai đem thiên không vẽ được đẹp đến vậy.

"Gia hỏa đó.." Không Hồn đứng rất gần Sở Cửu Ca, khiến cho bình giấm chua Dung Uyên muốn đổ hết ra.

Không Hồn đang hướng dẫn Sở Cửu Ca làm thế nào mở bức tranh ra, làm thế nào đưa vào lực lượng của cô, để sử dụng bức tranh này mà thôi..

Đột nhiên, bức tranh đó bay lên không.

"Đẹp quá! Một bức tranh quá đẹp!"

"Đây mà là do người vẽ ra sao? Đẹp quá đi."

"..."

Sự xuất hiện của bức tranh, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đây là một bức tranh đẹp hoàn hảo mà cả đời của họ cũng chưa chắc có thể gặp được.

Phút chốc, bức tranh đó vậy mà hòa làm một với bầu trời, bức tranh trước đó chúng nhìn thấy cứ như thể là hoang tưởng, thần kỳ lại quỷ dị.
« Chương TrướcChương Tiếp »