Chương 309: Ngươi sợ ta không

1573 Chữ Cài Đặt
Chương 309: Ngươi sợ ta không

Sở Cửu Ca nói: "Cũng chính là nói những gia hỏa luyện linh cảnh trước đó đối với ngươi có tác dụng, nhưng sĩ binh trên chiến trường lại vô dụng với ngươi."

"Đúng!" Không Hồn gật đầu nói.

Sở Cửu Ca kéo lấy Dung Uyên nói: "Dung Uyên nhà ta tuy rằng mạnh, nhưng mà Không Hồn, ta không cho phép ngươi đánh chủ ý lên người chàng. Hễ là người ta quan tâm, ngươi không thể động thủ, đây là mệnh lệnh của ta."

"Ngô chủ, Không Hồn đã rõ!" Không Hồn khẽ gật đầu.

"Năng lực của ngươi, có thể nói sơ với ta không?" Sở Cửu Ca hỏi.

"Vẽ người đoạt hồn, vẽ cảnh ràng buộc linh hồn. Vì ta không có linh hồn, cho nên chỉ có thể dựa vào việc hấp thụ linh hồn của cường giả để có được lực lượng, Ngô chủ! Ngươi sợ ta không?" Hắn ngước lên nhìn Sở Cửu Ca.

Đôi mắt đó, như một mảng thiên không cực kỳ mỹ lệ.

Sợ! Năng lực của Không Hồn đúng là không người nghe nói qua, nhưng cô chưa từng sợ hãi qua hắn.

Hắn như một bức tranh hoàn hảo được đặt bên cạnh cô, không làm tổn thương đến cô một chút nào cả, không hề có chút khí tức nguy hiểm nào cả, thậm chí lại còn bảo vệ cô.

"Nếu như Ngô chủ sợ ta, có thể hủy đi ta! Nhưng mà một số thủ đoạn thông thường là không thể nào hủy đi ta, trừ khi dùng cực dương thần hỏa." Đối với việc hủy đi bản thân mình, Không Hồn rất điềm tĩnh, thậm chí còn nói với Sở Cửu Ca biện pháp.

Sở Cửu Ca nói: "Ta sẽ không sợ ngươi, chỉ cần Không Hồn ngươi không làm hại đến ta, không làm hại người bên cạnh ta, vậy thì ta sẽ không bao giờ có suy nghĩ hủy đi ngươi."

Cực dương thần hỏa sao? Ánh mắt Dung Uyên khẽ trầm.

Cửu nhi không muốn hủy đi hắn, hắn đương nhiên sẽ không tự tung tự tác, nhưng vẫn phải chuẩn bị sẵn, đề phòng vạn nhất.

Gia hỏa này quá thần bí rồi, cho dù lúc này hắn nghe theo mệnh lệnh của Cửu nhi, nhưng nếu như sự hạn chế của khế ước yếu đi, cũng khó tránh khỏi việc mất khống chế.

Không Hồn nói: "Bây giờ thả bọn chúng ra ngay sao?"

"Đợi chút! Ta phải đi bàn bạc với Cửu thúc và Kiêu thúc." Sở Cửu Ca nói.

"Ừm!" Không Hồn im lặng đi theo phía sau Sở Cửu Ca, Cửu Thương Khung nhìn hắn ta đánh giá.

Xích Kiêu cũng rất hiếu kì đối với hắn, chính là vị tiên trong tranh này, năng lực cường đại, giải quyết phần lớn địch quân.

Đấy chỉ là một bức tranh mà thôi, một bức tranh chỉ dùng hơn một tháng vẽ ra liền có uy lực như vậy.

Ông không dám nghĩ nếu người này dốc hết toàn lực, vậy không phải có thể hủy đi cả mảnh thiên địa này.

Sở Cửu Ca nói: "Linh hồn của những người đó chỉ là bị nhốt lại mà thôi, kì thực có thể thả ra, sau khi thả ra họ liền có thể sống lại. Con chuẩn bị đem chúng thả ra, sau đó họ chính là con tin của chúng ta rồi, khuyên hàng rồi sau đó để chúng giúp công đánh những quốc gia khác. Như vậy liền có thể giải quyết vấn đề binh lực thiếu sót của chúng ta."

Xích Kiêu hỏi: "Cửu Ca biện pháp này của con không tồi, nhưng mà nhân số địch quân quá lớn, muốn chúng đầu hàng có vẻ không dễ!"

"Tranh Linh Quốc chúng tôi đầu hàng, ta đầu hàng, vị trí quốc quân ta cũng không cần rồi! Ta muốn ngươi thả chúng ra, ngươi có thể giải độc cho những binh sĩ Xích Linh Quốc kia, độc của chúng khẳng định cũng có thể giải." Vào lúc đó, Tranh Hoàng thân là con tin nghe thấy lời đó, vội vàng nói.

Trận chiến này, kí©h thí©ɧ ông quá lớn rồi, ông hổ thẹn khi là vương một nước.

"Ta muốn Xích Linh Quốc các ngươi thắng, đánh bại Tử Linh Quốc, lục quốc chúng ta vẫn luôn sống dưới bá quyền của Tử Linh Quốc, luôn phải cẩn thận dè chừng, không dám làm trái ý, cục diện này khiến cho mọi người trong thất quốc đều cảm thấy nguy cơ, chỉ cần Tử Linh Quốc bại, thất quốc mới có thể có được cục diện mới! Xích Kiêu, không thể không thừa nhận, ngươi so với sáu người chúng ta đều thích hợp làm nhất quốc chi quân!" Tranh Hoàng nói.

Trận chiến này, khiến cho ông tỉnh ngộ rồi.

Sở Cửu Ca nói: "Bọn chúng trúng độc đã lâu, cho dù thả ra linh hồn của chúng, có lẽ chúng cũng không còn sống được bao nhiêu năm nữa."

Tranh Hoàng ngẩn ra, ông thành khẩn nói: "Đây.. đây là nghiệt do ta tạo ra! Nhưng dù sao họ vẫn có thể sống được, vẫn có thể trở về nhà bồi bồi thê nhi, ta nguyện dâng lên tất cả của Tranh Linh Quốc, xin ngươi cứu bọn họ."

Sở Cửu Ca nói: "Được, ta hiểu rồi!"

"Động thủ! Đem tất cả chúng trói lại hết cho ta, tránh cho chúng khôi phục lại thì phản công chúng ta, tạo thành phiền phức." Xích Kiêu nói.

Vào lúc đó, Không Hồn sau lưng Sở Cửu Ca nói: "Không cần! Hễ là linh hồn bị tranh của ta nhốt lại, cho dù linh hồn chúng trở về với cơ thể, thì vẫn sẽ nghe theo mệnh lệnh của người nhốt chúng. Linh hồn của chúng đã khắc lên ấn ký của ta trên đó, tuyệt đối không thể có ý nghĩ phản bội Ngô chủ, nếu không thì chúng sẽ hồn phi phách tán."

Sở Cửu Ca ngẩn ra, lực lượng của Không Hồn không ngờ lại bá đạo đến vậy, cô mở miệng nói: "Vậy thì trước tiên đem đám người Tranh Linh Quốc trói lại."

"Có thể thả họ ra rồi, Không Hồn!" Sở Cửu Ca nói.

"Không Hồn tuân mệnh!" Vừa vẫy tay, bức tranh trông rất quỷ dị đó bay lên không trung, một cơn gió thổi đến, Sở Cửu Ca có thể nhìn thấy rõ ràng có vô số linh hồn từ trong bức tranh đó xông ra ngoài.

Đợi đến khi bọn họ toàn bộ đều xông ra ngoài hết rồi, bức tranh đó triệt để tan biến đi.

Không Hồn nhìn Sở Cửu Ca nói: "Lần sau, Không Hồn lại vì Ngô chủ vẽ một bức càng mạnh hơn."

Những người linh hồn trở về sau khi tỉnh lại có chút mơ màng, hoàn toàn không biết bản thân đang ở đâu.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ trước đó rõ ràng đang ở trên chiến trường.

Không đúng!

Bọn họ cảm thấy một cỗ lực lượng cực kì quỷ dị, rút đi linh hồn của họ, sau đó liền cảm thấy vô cùng cô tịch.

Lúc này họ đã bị địch quân bao vây lấy, người dẫn đầu chính là Đệ nhất thiên tài thất quốc, Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca mở miệng nói: "Ta nghĩ bây giờ các ngươi cũng rất rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, các ngươi đã bị bắt rồi, sau này các ngươi sẽ bị thu về dưới trướng của quân Xích Linh Quốc."

"Các ngươi hình như cũng không có quyền nói không!"

Giọng nói của thiếu nữ trực tiếp đánh vào linh hồn họ, bọn họ đúng là giống như không thể phản kháng lời của cô, chỉ có thể nghe theo.

"Vâng!" Giọng nói đều tăm tấp vang lên.

Sở Cửu Ca nói: "Các ngươi trước xem chừng chúng, ta đi giải độc cho những người Tranh Linh Quốc."

Có kinh nghiệm giải độc của lần trước, lần này giải độc cho đám người đó dễ dàng hơn rất nhiều, sau khi Sở Cửu Ca giải độc cho chúng, những người này liền giao cho Tranh Hoàng để giao phó mọi chuyện.

"Là ta có lỗi với các ngươi!"

"Rầm!"

Sau khi người Tranh Linh Quốc tỉnh lại, liền nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ của họ đang vô cùng hối hận, đến khi biết được tất cả chân tướng, trong lòng họ có oán, có hận! Cũng có lực bất tòng tâm.

Sau khi Sở Cửu Ca xử lý hết những chuyện này, Dung Uyên dẫn theo Sở Cửu Ca, nói: "Việc tiếp theo, các ngươi tự mình giải quyết. Cửu nhi đã làm rất nhiều rồi."

Thu phục được số con tin này, tổng số binh sĩ Xích Linh Quốc đã vượt qua tổng số binh của đại quân lục quốc.

Đây tuyệt đối là ưu thế của họ, Dung Uyên cũng không còn cần phái thêm người đến nữa, họ có thể đánh thắng được trận chiến này!

Xích Kiêu nói: "Vậy con chăm sóc Cửu Ca cho tốt, việc tiếp theo, chúng ta có thể tự giải quyết."

"Hắn chăm sóc?" Cửu Thương Khung nhìn về phía Dung Uyên, rất hiển nhiên là không tín nhiệm hắn.