Chương 310: Báo thù cho cô

1638 Chữ Cài Đặt
Chương 310: Báo thù cho cô

Ông nói: "Nhị Lượng, Nhất Nặc, hai người các con vẫn lưu lại bảo vệ cho tiểu Cửu."

"Vâng, Cửu thúc!" Họ đáp.

Tranh Hoàng chủ động đầu hàng, dâng lên toàn bộ quyền lợi và thế lực, kế đến, liền chính là Hoàng Linh Quốc.

Số binh sĩ trước đó chết đều đã được phục sinh, hơn nữa còn vì Xích Linh Quốc sử dụng, đây tuyệt đối là việc mà chúng không thể nào tưởng tượng ra được.

"Sao có thể? Sao có thể như vậy? Ta không tin, ta không tin." Hoàng đế Hoàng Linh Quốc chiến bại thì vẻ mặt không còn chút máu.

Tử Hoàng lúc này đã trốn về hoàng thành của mình, không đến cứu viện cho chúng nữa, ông đã không có biện pháp phản kháng Xích Linh Quốc nữa rồi.

Xích Linh Quốc một trận nổi danh, danh tiếng Xích Kiêu vang xa, một hơi lấy được ba quốc gia, Tranh Linh Quốc, Hoàng Linh Quốc và Lục Linh Quốc.

Sở Cửu Ca và Dung Uyên tu dưỡng ở Cửu Uyên Phong, mỗi ngày Tam Tiền đều sẽ đưa đến tin tức bên phía chiến trường, đều là tình báo thắng trận.

Nay các quốc gia dưới sự cường thế của Xích Linh Quốc, đều trở thành con cọp giấy rồi.

"Tử Hoàng vẫn đang trốn trong hoàng thành không chút động tĩnh gì, gia hỏa Xích Liên Thương cũng ẩn nấp luôn, không còn thấy tung tích nữa, đợi khi công đánh Tử Linh Quốc, ta đã nghỉ ngơi đủ rồi, có thể đi đến tiền tuyến giúp đỡ! Chàng không được phép lại nhốt ta ở đây đó!" Sở Cửu Ca nói với Dung Uyên.

"Được! Lần này nghe theo nàng."

Thanh Linh Quốc và Lam Linh Quốc được xem là có chút khó đối phó, Xích Kiêu và Cửu Thương Khung phải tốn không ít công phu.

"Những tên phản đồ các ngươi! Vừa bị bắt liền chuyển hướng, đối phó lại tụi ta." Trong số đại quân Xích Linh Quốc có không ít người là người của Thanh Linh Quốc và Lam Linh Quốc, nhìn thấy chúng Lam Hoàng rất là phẫn nộ!

"Kiêu Hoàng là Đế Vương xứng đáng để chúng tôi đi theo, Bệ hạ, ngươi vẫn là nhận thua đi!" Đối mặt với cơn phẫn nộ của hai đại Hoàng đế, bọn họ rất là ung dung.

"Đáng chết! Xích Kiêu ngươi rốt cuộc cho họ uống phải bùa mê thuốc lú gì rồi!" Thanh Hoàng và Lam Hoàng phẫn nộ không thôi.

"Sao ngươi không nói là do các ngươi không được lòng dân chứ!" Xích Kiêu đáp.

Việc xảy ra trước đó, không ai rõ cụ thể là thế nào.

Một bức tranh liền có uy lực như vậy, địch thực khiến cho người ta không thể nào tin nổi, những điều này chỉ cần người của họ biết là được, kẻ địch không cần thiết được biết.

Xích Kiêu lạnh giọng nói: "Đầu hàng, không gϊếŧ! Cố chấp chống đối, gϊếŧ không tha!"

Xích Linh Quốc công đánh liên quân hai nước Thanh Linh Quốc và Lam Linh Quốc, nhưng mà hiển nhiên thực lực chênh lệch quá lớn, Thanh Linh Quốc và Lam Linh Quốc đã không thể chống đỡ nổi nữa rồi.

Bọn chúng cực kỳ phẫn nộ, "Lúc trước muốn chúng ta đối phó Xích Linh Quốc là gia hỏa Tử Hoàng đó, nếu không chúng ta sao phải làm việc không có lợi cho mình mà đi đối phó Xích Linh Quốc! Bây giờ Xích Linh Quốc gϊếŧ đến rồi, ông ta vậy mà lại trốn biệt tăm, đáng ghét!"

"Hỗn đản, lúc trước chúng ta đáng lẽ không nên nghe theo ông ta." Bây giờ cho dù hai ông có hối hận đến thúi ruột cũng không còn tác dụng gì nữa.

Cửu Thương Khung nói: "Kiêu huynh, Lam Hoàng giao cho ta xử lý, Thanh Hoàng huynh đi thu thập."

Xích Kiêu nói: "Được!"

Lam Hoàng bởi vì sự xuất hiện của Cửu Thương Khung, cảm thấy cực kỳ áp lực, ông nói: "Nhất quốc chi quân ta, chẳng lẽ lại sợ ngươi!"

"Ta nói cho ngươi biết, ngươi không phải nhìn trúng nữ nhân Sở Tuyền Nguyệt đó sao? Còn đính hôn với cô ta, ngươi chẳng lẽ không biết cô ta là nữ nhân từng bị kẻ khác chơi đùa qua sao? Thực nực cười, lúc trước.."

"Phụt!" Lam Hoàng khẳng định bản thân không phải là đối thủ của Cửu Thương Khung, nhưng do không cam lòng, nên tính chiếm chút tiện nghi trong lời nói.

Đáng tiếc lời của ông ta vẫn chưa nói xong, trực tiếp bị Cửu Thương Khung trọng thương rồi.

Ông lạnh giọng nói: "Nếu ngươi đã muốn được đầu thai sớm như vậy, vậy thì ta thành toàn cho ngươi!"

"Aaaaaaaa!" Một trận kêu thảm phát ra từ miệng Lam Hoàng.

Cửu Thương Khung đang bận thu thập Lam Hoàng, trước đó tiểu Cửu đã cho ông ta chút bài học, nhưng vẫn chưa đủ, vậy thì lần này ngay tại trên chiến trường, ông trực tiếp trảm sát ông ta là được.

"Phụt phụt phụt!" Lam hoàng toàn thân là máu ngã trên mặt đất.

"Tha.. tha cho ta.." Lam Hoàng sợ hãi nói.

"Ngươi ngày trước ám toán Tuyền Nguyệt, cũng nên trả giá rồi! Chết đi!"

"Ngươi.. ngươi chính là người đêm đó bắt cóc ta, là ngươi.." Lam Hoàng mắt như muốn nổ tung, cuối cùng chết trên chiến trường cô quạnh đó.

"Thương Khung!" Sở Tuyền Nguyệt vẫn luôn chinh chiến bên cạnh Cửu Thương Khung.

Nhìn ông cực kỳ thẳng tay giải quyết người ngày trước ám toán cô, báo thù cho cô, lòng cô quả thật rất chấn kinh.

Cửu Thương Khung nói: "Sau này ta sẽ dốc hết sức lực, bảo vệ nàng, bảo vệ tiểu Cửu! Sẽ không để cho bất cứ tiểu nhân nào có cơ hội làm tổn thương đến các nàng."

"Ưm!" Sở Tuyền Nguyệt xông qua ôm lấy ông, cho dù trên người ông nhiễm đầy máu của kẻ địch, thì một chút cũng không có chê bai ông.

"Khục khục khục! Hai người các ngươi thật là, ức hϊếp thê tử ta không ở bên người! Kí©h thí©ɧ ta!" Xích Kiêu nhìn hai người ôm tại một chỗ, nhịn không được mà ngưỡng mộ đố kỵ!

Thê tử của ông, mẫu thân của tiểu tử đó, nhất định sẽ có một ngày để cho nàng trở về bên cạnh ông, không ai có thể ngăn cản ông!

Để cho những người kia biết, ông là xứng với nàng.

"Ôm áp đủ rồi, vậy chúng ta nên tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, dẫn binh gϊếŧ qua Tử Linh Quốc!" Xích Kiêu nói.

"Được!" Cửu Thương Khung khẽ gật đầu.

Sở Cửu Ca cũng nhận được tin, cô nói: "Kiêu thúc và Cửu thúc đã trên đường đến Tử Linh Quốc rồi, chúng ta cũng qua đó nhanh thôi! Tử Hoàng và Xích Liên Thương sẽ không ngồi yên chịu chết như vậy đâu."

"Ừm!" Dung Uyên gật đầu.

"Không được! Tuyệt đối không được! Đây hoàn toàn không phải là người của ta, không giống với những sĩ binh Tranh Linh Quốc, ngươi để cho chúng sử dụng độc đó, ta không cho phép!" Lúc này tại Tử Linh Quốc, Tử Hoàng và Xích Liên Thương ý kiến bất hòa nhau.

Xích Liên Thương nói: "Bệ hạ! Ngươi nếu không làm như vậy! Ngươi cũng phải vong quốc rồi, tên nam nhân Cửu Thương Khung đó đem Lam Hoàng tàn nhẫn gϊếŧ chết rồi, ngươi cảm thấy ông ta sẽ tha cho ngươi."

"Ta mà sợ hắn! Tử Linh Quốc ta cao thủ nhiều"

"Cao thủ của Xích Linh Quốc cũng không ít, còn có sự che chở của Hội đấu giá Cửu Thiên, ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể đối phó chúng sao?"

Cuối cùng Tử Hoàng thỏa hiệp rồi, ông nói: "Chỉ được dùng một bộ phận, ta không muốn lính của ta toàn bộ đều xong đời."

"Cũng chỉ có thể dùng trên một bộ phận người, bởi vì độc của ta cũng dư không nhiều rồi! Vốn cho là dùng trên đám người Tranh Linh Quốc liền có thể diệt đi Xích Linh Quốc, không ngờ xuất hiện tình trạng như vậy." Xích Liên Thương âm trầm nói.

"Tình huống hôm trước, rốt cuộc là như thế nào?" Tử Hoàng nghĩ đến tình huống lần đó liền có chút sợ hãi, nếu như đến thêm lần nữa, ông ta có lẽ cũng xong đời rồi.

"Ta cho rằng bên Xích Linh Quốc nhất định có thêm một loại linh khí thôi miên rất mạnh, khiến cho con người ta xuất hiện ảo giác, thôi miên rất nhiều người, cuối cùng còn đem người thu phục rồi, đó chắc chắn là một thứ không đơn giản! Nhưng mà khi chúng đối phó với thất quốc không hề sử dụng đến, nếu không cũng sẽ không lãng phí nhiều thời gian đến vậy, thứ đó nghịch thiên đến vậy, có lẽ cũng chỉ có thể dùng một lần mà thôi, Tử Hoàng ngươi không cần sợ đến thế, dốc hết toàn lực đi đối phó với kẻ địch của ngươi là được." Xích Liên Thương nói.

"Trẫm liều với chúng! Ta mới là Đế Vương mạnh nhất trong thất quốc, Xích Kiêu của Xích Linh Quốc lại là thứ gì? Tên Cửu Thương Khung đó lại là thứ gì? Bọn chúng định sẵn trở thành thủ hạ bại tướng dưới tay ta rồi, thất quốc sẽ là của ta, ha ha ha!" Tử Hoàng cười một cách điên cuồng.