Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 316: Hộp bất tử giấu đâu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 316: Hộp bất tử giấu đâu

Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, Nhất Nặc đây là phát hiện gì rồi sao.

"Ha ha ha! Nhất Nhất không nghĩ đến đệ cũng có lúc trượng nghĩa như vậy!" Nhị Lượng đặt tay lên vai Nhất Nặc cười nói.

"Gia hỏa ngươi có thể có chút đầu óc hay không!" Nhất Nặc bất lực nói.

Sở Cửu Ca nói với họ: "Chúng ta đi đại lao gặp Xích Liên Thương đi! Nên đi hỏi ông ta hộp bất tử ở đâu rồi."

Xích Liên Thương bị nhốt trong đại lao Tử Linh Quốc, toàn thân ông ta đều là vết thương, còn trúng độc của Sở Cửu Ca, quả thực thảm không thể thảm hơn được nữa.

Sở Cửu Ca nói: "Nói đi hộp bất tử đang ở đâu?"

"Ha ha ha! Ta mới không giao hộp bất tử cho ngươi đâu, lúc trước ta phải liều cả mạng mới giành được hộp bất tử, sao có thể giao ra cho ngươi dễ dàng như vậy! Ta.. người Dung gia sẽ đến cứu ta thôi. Đợi đến khi chúng tra được trong tay ta có hộp bất tử, nhất định sẽ đến cứu ta, ta thà rằng giao hộp bất tử cho Dung gia, cũng không giao cho Bất tử cửu tộc các ngươi." Sắc mặt Xích Liên Thương vặn vẹo nói.

"Người Dung gia lần này đến, không phải vì biết rằng trong tay ngươi có hộp bất tử, dù sao tình báo Xích Liên gia tộc các ngươi cũng không đồng nhất với Dung gia, cái chúng muốn tìm đang ở Hồng Thiên vương triều, ngày mai liền rời khỏi! Có lẽ lúc này chúng còn không nhớ đến có một người như ngươi tồn tại." Sở Cửu Ca băng lạnh nói.

"Ngươi đang gạt ta, ngươi nhất định là đang gạt ta, ta không tin! Ta tuyệt đối không tin!" Xích Liên Thương muốn điên thật rồi.

Dung gia tuyệt đối là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của ông, ngọn cỏ cứu mạng này nếu như không thể dựa vào, vậy thì ông xong đời rồi, xong đời rồi!

Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Tin hay không, đó là việc của ngươi, tiếp theo ngươi hãy từ từ hưởng thụ lễ vật độc dược của ta đi! Xem ngươi cuối cùng có khai hay không?"

"Ta cũng là luyện dược sư, ta từ nhỏ cũng đã thử qua các loại độc. Đối với các loại độc đã quá quen thuộc rồi, ngươi nếu muốn lợi dụng độc ép ta khai ra tin tức, ta khuyên ngươi vẫn là chết đi cái suy nghĩ đó!" Xích Liên Thương âm trầm nói.

"Ngươi lúc này tự tin lắm, đợi lát ngươi sẽ không còn tự tin như vậy nữa." Sở Cửu Ca lạnh nhạt nói, đối với đạo hạnh đó của ông ta, Sở Cửu Ca không hề để lọt vào mắt.

"Viu!" Mấy cây độc châm phong bế mấy đại huyệt của ông ta.

Mấy loại độc hỗn hợp trong một chốc bộc phát, khoảnh khắc này Xích Liên Thương không thể không thừa nhận độc thuật của Sở Cửu Ca vượt xa ông ta.

Đây tuyệt đối là chênh lệch một cách nghiền ép, độc này hành hạ ông đến sống không bằng chết, Sở Cửu Ca chỉ đợi nửa canh giờ, ông ta liền khai ra rồi.

"Ở hoàng lăng, ta đem hộp bất tử giấu trong hoàng lăng Tử Linh Quốc, lúc trước hạ táng cùng với tiên hoàng! Việc này, chỉ có ta biết, nhưng mà vị trí của hoàng lăng, với lại làm thế nào để vào được hoàng lăng, chỉ có Tử Hoàng mới biết." Xích Liên Thương cũng là một người cẩn thận, giấu đồ cũng giấu một cách im hơi lặng tiếng, mà lại còn có đến hai tầng bảo vệ.

Sở Cửu Ca nói: "Không tốt, hy vọng Cửu thúc đừng đem Tử Hoàng chém mất!"

"Với thực lực của Tử Hoàng, e là không thể chống đỡ nổi lâu như thế dưới tay Cửu thúc, sợ là.." Trên mặt Nhất Nặc lộ ra vẻ ngưng trọng.

"Ha ha ha! Tử Hoàng nếu như mà chết, các ngươi cũng đừng mơ có được hộp bất tử, mà đây còn là cơ hội các ngươi tự tay đánh mất! Chỉ có thể trách các ngươi mà thôi." Xích Liên Thương hả hê cười nói, hận không thể Tử Hoàng ngay bây giờ lập tức chết đi, như vậy nhất định có thể nhìn thấy vẻ mặt hối hận của chúng.

"Nhanh qua đó!" Sở Cửu Ca vội vàng nói.

Đợi đến khi họ qua đến đó, tiếng chiến đấu đã sớm ngừng rồi.

"Ca nhi, sao thế?" Sở Tuyền Nguyệt đi qua hỏi.

"Tử Hoàng đâu?" Sở Cửu Ca hỏi.

"Ở bên đó!"

Bọn họ rất nhanh chạy qua đó, Cửu thúc đứng tại đó, đem Tử Hoàng giẫm dưới chân.

Tử Hoàng vẫn còn hơi thở, hiển nhiên vẫn chưa chết.

Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc, đừng gϊếŧ ông ta vội! Ông ta vẫn còn có tác dụng."

"Ta vốn không có ý định gϊếŧ đi ông ta, chỉ là phế đi ông ta mà thôi, để cho ông ta sống, mới là sự trừng phạt lớn nhất đối với ông ta." Cửu thúc lạnh giọng nói.

"Phụt!" Cửu thúc thả Tử Hoàng ra, Tử Hoàng trọng thương đang điên cuồng thổ huyết, như thể muốn đem tất cả nội tạng nôn ra ngoài.

Mặt ông như chết đến nơi, cười khổ nói: "Còn không bằng cho ta một cái thống khoái!"

"Dẫn bọn ta đến hoàng lăng Tử Linh Quốc các ngươi, nơi mà tiên hoàng Tử Linh Quốc hạ táng." Sở Cửu Ca nhìn Tử Hoàng nói.

"Ta sẽ không nói! Chết cũng không nói! Ha ha ha thì ra Xích Liên Thương đem thứ các ngươi muốn giấu trong hoàng lăng, gϊếŧ ta đi! Gϊếŧ ta rồi cả đời này các ngươi cũng đừng hòng đạt được thứ đó." Tử Hoàng cười lớn.

Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: "Tử Hoàng, ngươi biết Xích Liên Thương làm thế nào mới đáp ứng điều kiện của ta hay không? Ngươi cũng có thể thử thử!"

Mấy cây độc châm khiến cho Tử Hoàng sống không bằng chết, đến cả chết cũng không sợ thế mà lúc này ông ta lại cực kỳ hoảng sợ.

Ông nói: "Cho ta giải dược, cho ta giải dược! Ta dẫn các ngươi đi hoàng lăng, ta dẫn các ngươi đi."

"Thế mới đúng chứ! Chịu khổ ít một chút lại không muốn, cứ phải tự tìm chết!" Sở Cửu Ca thấp giọng nói.

Dùng ngân kim phong bế mấy huyệt vị của ông ta, tránh Tử Hoàng bị trọng thương nửa đường chết đi mất, vị trí hoàng lăng nằm ở ngoại thành Tử Linh Quốc.

Đi trên khu vực ngoại thành này, Cửu Thương Khung đánh giá cảnh vật xung quanh, luôn cảm thấy nơi đây ông từng đến qua.

Sở Tuyền Nguyệt khẽ ngẩn ra, khe khẽ nắm chặt lấy tay Cửu Thương Khung.

Cửu Thương Khung thấp giọng hỏi: "Tuyền Nguyệt, sao thế?"

Sở Tuyền Nguyệt nói: "Không sao!"

Thì ra khi xưa cô hoảng loạn chạy trong vô thức, vậy mà lại chạy đến gần hoàng lăng Tử Linh Quốc, nhưng mà cô cái gì cũng không có nói.

Cửu Ca và Thương Khung có việc quan trọng phải làm, cô cần đi theo họ, không thể vì nơi này là nơi xưa làm cô nhớ đến một số chuyện mà rời khỏi, khiến họ lo lắng.

Cửa vào hoàng lăng ở ngay trước mắt, Sở Cửu Ca nói: "Ngươi đi mở ra!"

"Được! Ta đi!"

Tử Hoàng đem chốt mở mở ra, cửa mộ chầm chậm mở ra.

Ông đi vào nói: "Hướng bên này, có ta dẫn đường, các ngươi rất nhanh liền có thể tìm thấy mộ của tiên hoàng."

"Đi nhanh chút!"

Nhị Lượng muốn xông vào đó, nhưng lại bị Sở Cửu Ca cản lại rồi.

Sở Cửu Ca nhìn Tử Hoàng nói: "Tử Hoàng, đến lúc này mà ông vẫn không chịu chết tâm, lại còn muốn giở thủ đoạn với ta, rất tốt!"

Thân thể Tử Hoàng cứng đơ, không ngờ tâm tư của mình lại bị Sở Cửu Ca nhìn thấu!

Quả tạ nặng ngàn cân từ trên trời rơi xuống, Tử Hoàng vốn cho rằng bản thân không sợ chết, nhưng mà khi cái chết cận kề, ông vẫn là rất sợ hãi.

"Ha ha ha! Ta chết rồi, các ngươi đừng nghĩ có thể vào được lăng mộ, lăng mộ này là mời đại sư cơ quan giỏi nhất của thất quốc kiến tạo thành, không có ta dẫn đường, các ngươi tuyệt đối sẽ chết vì trúng phải các loại cơ quan ám khí."

Ngay khi quả tạ ngàn cân đó muốn đè ông ta thành thịt nát, Tử Hoàng chỉ có thể bất lực chấp nhận số mệnh!

Sở Cửu Ca đột nhiên động rồi, xông vào cánh cửa đó, sắc mặt Nhị Lượng đại biến, nói: "Tiểu Cửu, cẩn thận!"
« Chương TrướcChương Tiếp »