Chương 319: Cửu ca thổ lộ

1642 Chữ Cài Đặt
Chương 319: Cửu ca thổ lộ

Sau khi có được công pháp đệ tam trọng của Bất tử Vạn pháp quyết tu luyện, Sở Cửu Ca bọn họ rời khỏi hoàng lăng này.

Tử Hoàng tuy là tội nghiệp nặng, nhưng Sở Cửu Ca không có sở thích đào mộ của người đã mất.

Đợi sau khi họ rời khỏi, phiến hoàng lăng này triệt để bị phong tỏa.

Tử Hoàng đã chết, những người con khác của ông trốn thì trốn, chết thì chết, ông ta có lẽ phải phơi thây nơi hoang vu rồi.

Trên người Tử Tinh Châu dù sao vẫn chảy huyết mạch của ông ta, nên đem ông ta chôn cất rồi.

Đương nhiên, xa xa không bằng quy cách chôn cất cửu ngũ chí tôn rồi.

Tử Tinh Châu nhìn Sở Cửu Ca nói: "Ta vốn cho rằng ông ta chết ta có lẽ sẽ hành hạ thi thể ông ta, kết quả đến lúc này, ta lại cảm thấy không còn cần thiết nữa. Bởi vì một người như vậy quá lãng phí sức lực."

"Mẫu phi ta từng là nữ nhân đẹp nhất Tử Linh Quốc, cho dù không thích ông ta, cũng bị ông ta cường thế nạp vào hậu cung, trân trọng được vài tháng liền bỏ bê người, có niềm vui mới. Sau đó lại tận mắt nhìn mẫu phi ta bị mấy nữ nhân kia hại chết mà không chút động dung." Nắm đấm Tử Tinh Châu nắm chặt.

Tử Hoàng chính là một tên cặn bã như thế!

"Ta từng nghĩ khi ta trở nên cường đại, ta nhất định phải báo thù cho mẫu phi. Cho dù là bị người ta xem thường, không hề có bất cứ tài nguyên tu luyện nào, ta cũng trở thành người nhi tử có thiên phú cao nhất, thiên phú tu luyện cao nhất. Ưu thế như vậy không những không giúp ta có được cơ hội báo thù cho mẫu phi, ngược lại lại trở thành vốn liếng cho ông ta lợi dụng, ông ta dùng tất cả biện pháp áp đặt ta tu luyện với tốc độ nhanh nhất, càng là vì cho rằng ta còn đẹp hơn cả mẫu phi, muốn đem ta tặng cho người ta làm nam sủng, nhằm giúp ông ta có được lợi ích.."

Tử Hoàng không chỉ không phải là một quốc quân tốt, cũng không phải là một người phu quân tốt, càng không phải là phụ thân tốt.

Tử Hoàng đã chết, Tử Tinh Châu đem những lời dồn nén trong lòng bấy lâu đều nói ra hết, đem từng đoạn từng đoạn ký ức mà hắn cảm thấy bất lực nói ra, những chuyện khi xưa theo việc Tử Hoàng chết cũng tan biến theo, thù hận cũng đã được buông bỏ.

Sở Cửu Ca và Nhị Lượng đều im lặng làm một thính giả tốt, Sở Cửu Ca nói: "Từ nay về sau, ngươi sẽ có cuộc đời càng đặc sắc hơn."

Tử Tinh Châu cười nói: "Đó là đương nhiên, sau này ta liền theo Cửu Ca ngươi hành tẩu giang hồ, ngươi không thể không cần ta đâu đó."

"Ha ha ha! Huynh đệ, chúng ta uống rượu, ta đã đem bảo bối ta cất nhiều năm như vậy ra, nhất tiếu giải thiên sầu." Tam Tiền cười nói.

Ba người họ đi ăn uống no say, Sở Cửu Ca không có đi, trời đã tối, ngày mai còn phải cho tụi Dung Hiểu một câu trả lời.

"Bát đại thánh tộc!" Sau khi Cửu Thương Khung biết được chuyện này, khí tức trở nên đặc biệt nguy hiểm.

Đương nhiên, ông còn mong Dung Uyên cút xa chừng nào hay chừng đó, nhưng mà tiểu Cửu không muốn, tiểu Cửu không nỡ, vậy thì lại khác rồi.

Sở Cửu Ca phát hiện một số động tĩnh, tu luyện đến đệ tam trọng, lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng đương nhiên càng mạnh hơn trước.

Thân hình như chớp giật nhảy ra ngoài, Sở Cửu Ca phát hiện một bóng dáng màu trắng đạp không mà đi.

Tốc độ của người đó rất nhanh, Sở Cửu Ca biết bản thân đuổi theo không được, cô lớn giọng quát: "Đứng lại cho ta!"

Thế nhưng người phía trước lại khiến người ta tức chết, giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục bỏ đi.

Sở Cửu Ca nói: "Ngươi không đứng lại đúng không! Vậy thì sau này ngươi có trở lại, ta cũng sẽ giả bộ như không thấy ngươi, không thèm quan tâm ngươi nữa, ngươi có thể thử xem sao."

Lời uy hϊếp này của Sở Cửu Ca rất hiển nhiên là có tác dụng, người đó cuối cùng cũng dừng lại bước chân, chớp mắt đã đến trước mặt Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca kéo lấy tay hắn.

"Ngươi đi theo ta!"

Kéo người vào, đóng cửa lại, sau đó nhìn hắn nói: "Quỷ Vương đại nhân nửa đêm canh ba muốn đi đâu đó?"

Dung Uyên bất lực nói: "Cửu nhi!"

"Tra được chúng ở đâu rồi à? Muốn đi hành hung, sao không dẫn theo ta?"

"Chàng cho là ta bị mù không phát hiện thân thể chàng đang tồi tệ nhường nào à? Với cái mạng nhỏ này của chàng không cần giữ nữa hay sao mà còn muốn liều mạng với người ta, hay quá ta!"

Bất tử sinh mệnh chi đồng tu luyện đến đệ tam trọng, lực lượng của cô giúp ích được trong việc trị liệu cho Dung Uyên, nhưng mà nhìn thấy được càng nhiều, càng biết rõ thân thể Dung Uyên đang tệ đến nhường nào.

Người thường sớm đã chết rồi, hơn mười năm trước, thậm chí càng lâu hơn nữa, hắn có thể sống đến giờ, ngoại trừ thực lực và sự nhẫn nại cường đại ra, vận may của hắn cũng xem như không kém.

Mỗi một bước đều phải rất cẩn thận, không cho phép hắn làm càng được, kết quả, trong lúc nguy hiểm như vậy hắn lại muốn làm càng.

"Cửu nhi nàng nỡ bỏ ta sao?" Dung Uyên ôm chặt lấy Sở Cửu Ca.

"Ta không nỡ bỏ Cửu nhi, cho nên bọn chúng nhất định phải chết!" Đáy mắt Dung Uyên lóe qua ánh sáng lạnh

"Bọn chúng chết rồi, lần này gϊếŧ đi chúng may mắn thoát được, vậy thì lần sau bọn chúng phái người càng lợi hại hơn nữa đến thì sao! Chàng có thể đảm bảo mỗi lần đều không sao không?"

"Ta hiểu, vào lúc này làm Bát đại thánh tộc chú ý đến ta với Cửu nhi không phải là chuyện tốt gì, nhưng mà.."

"Ưm!" Dung Uyên không nói hai lời, trực tiếp hôn lên môi Sở Cửu Ca chặn lại mọi lời của cô.

Chính là không nỡ đến thế, luôn muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh cô, người cản trở hắn, hắn đều muốn diệt trừ đi bằng bất cứ giá nào.

Đối mặt với việc Dung Uyên cưỡng hôn, Sở Cửu Ca hồi đáp lại hắn, làm cho nhịp tim của hắn cũng đột nhiên chậm đi nữa nhịp.

"Rầm!" Sở Cửu Ca đem Dung Uyên đẩy ngã, cô ở phía trên nhìn vào đôi mắt tử thủy tinh của Dung Uyên, nói: "Tìm thấy hộp bất tử thứ ba, nên đáp lại chàng rồi, Dung Uyên, chàng nói đúng hay không?"

Đáy mắt Dung Uyên lóe sáng, nhìn Sở Cửu Ca thật sâu: "Ừm!"

"Vậy thì, ta có thể nói với chàng.."

Sở Cửu Ca tiến lại gần sát lỗ tai hắn, sau đó chầm chậm nói: "Không còn cách nào! Không thể không thừa nhận, Dung Uyên chàng khiến cho Sở Cửu Ca ta rung động rồi, cho nên chàng nhất định phải sống thật tốt, không được phép xảy ra chuyện, đợi đến ngày ta chữa khỏi cho chàng, chúng ta liền cử hành hôn lễ của chúng ta!"

"Vì ngày đó.."

"Rầm!" Sở Cửu Ca cảm thấy trời đất quay cuồng, đôi mắt tử thủy tinh đã biến thành màu tím đậm.

Hắn trầm thấp nói: "Vì ngày đó.."

Một nụ hôn hạ xuống, hắn hiểu rồi!

Cửu nhi thổ lộ, khiến cả người hắn đều rất kích động, một loại vui sướиɠ mà không cách nào diễn tả nổi, bao trùm hết cả con tim hắn.

Hắn chưa từng vui đến vậy, niềm vui như vậy là Cửu nhi cho hắn.

Vì ngày đó, hắn cần học cách nhẫn nại, nhẫn nại việc tạm thời phải chia xa Cửu nhi.

"Ưm!"

Như có một đốm lửa đang rực cháy, hai trái tim càng ngày càng đến gần với nhau hơn.

Nụ hôn của Dung Uyên từ từ hạ xuống, trượt đến cổ của cô, Sở Cửu Ca cảm thấy như có dòng điện chạy qua toàn thân cô, khiến cho cô cảm thấy tê dại cả người.

Sở Cửu Ca khàn giọng nói: "Lời thổ lộ của ta còn chưa nói xong đâu! Dung Uyên, chàng dừng tay!"

Dung Uyên giọng khàn khàn nói: "Vậy Cửu nhi nàng tiếp tục nói, nhưng mà ta bây giờ.. Khống chế bản thân không nổi rồi."

Tình sâu, khó mà kiềm chế!

Sở Cửu Ca lật người đem hắn áp dưới thân, từ trên cao nhìn hắn nói: "Dung Uyên, ta thích.."

Sắc đẹp vô song, khiến cho nhịp tim Sở Cửu Ca tăng nhanh, đây là lần đầu tiên cô thổ lộ với người khác.

Trước mắt lại là cảnh tượng động lòng người đến vậy, khiến cho người ta có cảm giác muốn thuận theo tiếng lòng, không màng đến bất cứ thứ gì, từ cuối cùng lại có chút ngại nói ra.

"Lời tiếp theo, chàng nói!"