Chương 321: Đêm gặp nhất nặc

1617 Chữ Cài Đặt
Chương 321: Đêm gặp Nhất Nặc

"Binh binh binh!" Sau khi nuốt đan dược vào, hai người đều ngã ra.

"Cửu nhi!" Sắc mặt Dung Uyên khẽ biến, muốn qua đó ôm lấy Sở Cửu Ca, nhưng lại bị Dung Hiểu cản lại rồi.

Dung Hiểu nói: "Đừng lo lắng, không chết được, đây chỉ là phản ứng bình thường mà thôi. Bọn chúng chỉ là ngủ một giấc, đợi đến khi chúng tỉnh dậy sẽ quên hết những việc liên quan đến Bát đại thánh tộc chúng ta."

"Đã dừng chân tại nơi này quá lâu rồi, nên xuất phát rồi." Dung Hiểu nói.

"Dung Uyên công tử, mời bên này!"

Xe của Bát đại thánh tộc khí thế rất lớn, chở một đám người chúng rời khỏi Tử Linh Quốc.

Sau khi chúng rời khỏi không bao lâu, Sở Cửu Ca đang hôn mê mở đôi mắt ra, lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng có thể giúp cô cảm nhận được nơi rất xa, cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng khí tức của Dung yêu nghiệt đang dần dần rời xa.

Ánh mắt Sở Cửu Ca trở nên càng ngày càng sâu, Hồng Thiên vương triều sao?

Dung yêu nghiệt, đợi ta!

Dám giành người với Sở Cửu Ca cô, Dung yêu nghiệt cô muốn rồi, mà hộp bất tử của Dung gia Bát đại thánh tộc đang tìm cô cũng muốn.

Sau khi xác định đám người Dung gia đã rời khỏi, Sở Cửu Ca lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Xích Kiêu.

Đan dược này vào miệng liền tan, Xích Kiêu liền tỉnh lại.

Xích Kiêu mở mắt ra, nhìn thấy Sở Cửu Ca, ông trầm thấp nói: "Uyên nhi đi với chúng rồi, là người làm phụ thân như ta vô dụng, nắm được thất quốc thì đã sao, ta ngay đến hài tử của mình cũng không bảo vệ được."

"Nhưng mà, ký ức của ta.."

Ký ức của ông vẫn rất rõ ràng, không hề giống như đã mất đi ký ức, ông thấp giọng thì thầm: "Chẳng lẽ thuốc đó vẫn chưa phát huy tác dụng? Ta cần tranh thủ trước khi ta mất đi ký ức, viết nó ra."

Sở Cửu Ca cười nói: "Kiêu thúc, người yên tâm đi! Sẽ không mất đi ký ức đâu, bởi vì đan dược chúng cho con đang ở đây."

Sở Cửu Ca giống như làm ảo thuật lấy ra hai viên đan dược, e là Dung Hiểu cũng không ngờ đến, một ngưng hồn cảnh như Sở Cửu Ca ở dưới mí mắt của cô lại tráo đổi đan dược đi.

Ngưng hồn cảnh khác chắc chắn không làm được, nhưng Sở Cửu Ca cô là ai? Đổi đan dược mà thôi, đối với đệ nhất thần trộm cô chỉ là một việc cỏn con mà thôi.

"Cửu Ca, con.." Xích Kiêu kích động gần như nhảy cả lên.

"Vậy thì quá tốt rồi, hai người các con sớm đã biết rồi đúng không, chỉ có mình ta là không biết gì cả, để cho hai con nhìn trò cười của ta rồi.."

Sở Cửu Ca nói: "Phản ứng của Kiêu thúc phải thật mới có thể khiến chúng tin tưởng. Nếu không để chúng nhìn ra được sở hở vậy thì không tốt rồi."

Cô nhìn đan dược trong tay nói: "Đan dược này con cần phải nghiên cứu nghiên cứu, dù sao cũng là Dung gia của Bát đại thánh tộc luyện chế ra."

Có được truyền thừa của Tiên y, cho dù viên đan dược này đã vượt quá trình độ luyện dược của Vô tận đại lục, Sở Cửu Ca vẫn là có thể nghiên cứu được.

Dung Uyên rời khỏi rồi, cô cần chuyển dời sự chú ý của bản thân, vậy thì lấy viên đan dược này bắt đầu thôi! Có khi đến lúc đó có thể sử dụng thủ đoạn tương tự trên người chúng.

Biết rằng bản thân không mất đi ký ức, Xích Kiêu như được sống lại.

Lục quốc chiến bại, thất quốc hợp nhất là đại thế đã định, nhưng mà vẫn còn có rất nhiều việc cần phải xử lý.

Có lẽ bây giờ Xích Linh Quốc ở trước mặt Bát đại thánh tộc rất nhỏ nhoi, nhưng mà ông sẽ dốc hết sức lực khiến cho nó trở nên lớn mạnh.

Nhất định sẽ khiến cho đám Bát đại thánh tộc nhìn bằng con mắt khác, để chúng biết thê tử nhà ông thực ra rất có mắt nhìn người.

Còn về thằng nhóc Dung Uyên, tuy là thân thể không được tốt, nhưng nó từ nhỏ đã thần thần bí bí, thực lực lại rất biếи ŧɦái, có thê tử của nó nhớ rồi, ông lo lắng cho nó làm chi.

Sở Cửu Ca chui vào phòng luyện dược của Tử Linh Quốc không chịu ló mặt, đối với viên đan dược có thể xóa sạch đi ký ức của con người này đã có được chút manh mối rồi.

Đợi đến khi cô đi ra, sắc trời đã tối.

Sở Cửu Ca trở về phòng mình nghỉ ngơi, vào lúc đó một thân ảnh xuất hiện bên cửa sổ.

Sở Cửu Ca nói: "Nếu đã đến rồi, vậy thì vào đi! Nhưng mà ngươi có lẽ thích đi cửa chính hơn, mà không phải là cửa sổ."

Cửa lớn của phòng bị đẩy ra, Sở Cửu Ca nhìn thấy một thiếu niên bị ánh trăng bao phủ lấy.

Dung nhan thiếu niên sắc sảo cực kỳ, trông như hoàng tử tinh linh dưới ánh trăng.

Nhất Nặc chầm chậm đi vào, hắn nói: "Cửu thúc không biết an ủi ngươi thế nào, cho nên bảo ta đến an ủi ngươi một chút! Nhưng mà ta cảm thấy tiểu tử đó đi rồi càng tốt, đỡ chướng mắt, cản trở ngươi tu luyện."

Cửu thúc vẫn không vừa mắt Dung Uyên, Sở Cửu Ca đã quen rồi.

Cô nói: "Ta cảm thấy, ngươi đặc biệt đến đây chắc không chỉ chuyển lời đơn giản như vậy."

Đôi mắt ánh kim của Nhất Nặc nhìn Sở Cửu Ca, chạm phải đôi mắt đen tuyền của Sở Cửu Ca, bốn mắt nhìn nhau.

Nhất Nặc quỳ một gối trên đất nói: "Đệ nhất tộc Nhất Nặc, bái kiến Bất diệt chi chủ!"

Cái quỳ này không phải quỳ thiếu chủ đệ cửu tộc, mà là quỳ chủ nhân của Bất tử sinh mệnh chi đồng.

Sở Cửu Ca không hề ngạc nhiên việc gia hỏa Nhất Nặc này đã biết cô sở hữu Bất tử sinh mệnh chi đồng, trước mặt hắn cô cũng không có cố ý che giấu điều gì.

Nếu như thực sự muốn che giấu một cách hoàn mỹ, vậy thì quá mệt rồi. Hắn tài trí hơn người, không phải là tên đầu óc đơn giản như Nhị Lượng, đương nhiên sẽ phát hiện ra được.

Sở Cửu Ca nói: "Ta biết rồi, ngươi không cần thiết khách khí với ta như vậy, đứng dậy đi!"

"Trước đó ta có nhiều điều đắc tội ngươi, vẫn mong ngươi đừng để trong lòng." Nhất Nặc nói.

Sở Cửu Ca nhìn hắn, đùa giỡn nói: "Ừm! Đắc tội ta, được biết thân phận đệ nhất thần trộm của ta liền ủy thác ta chấp hành nhiệm vụ, để ta trộm hộp bất tử từ vị hôn phu của ta! Thực ra hộp bất tử đó sớm đã được giải phong ấn rồi, ta cũng đã có được đệ nhất trọng công pháp của Bất tử Vạn pháp Quyết."

"Hay là nói lần đó ta nhìn ngươi tắm rồi, thiếu chút bị ngươi gϊếŧ chết.."

"Khi đó ta không hề biết thân phận của ngươi, nếu như mà biết, Nhất Nặc tuyệt đối không dám!" Sắc mặt sắc sảo của Nhất Nặc lần đầu lộ ra vẻ khó xử.

Hắn vẫn luôn tính toán khống chế mọi điều, thích đem mọi thứ đều chưởng khống trong lòng bàn tay, dùng trí óc chèn ép người khác, kết quả bị lật thuyền tại cái người tên Sở Cửu Ca này.

Sở Cửu Ca đưa tay ra nói: "Đứng dậy đi! Việc lúc trước, chúng ta cho qua đi! Nếu ngươi đã biết thân phận của ta, vậy thì từ nay về sau việc tìm kiếm sáu hộp bất tử còn lại, liền cần ngươi động động não của ngươi, sử dụng lực lượng mà ngươi đang nắm giữ, giúp ta rồi."

Nhất Nặc đưa ra đôi tay đẹp đẽ của hắn nắm lấy tay Sở Cửu Ca, đáp: "Đây là sứ mệnh của Bất tử cửu tộc ta, cũng là sứ mệnh của Nhất Nặc ta, cho dù phải dấn thân vào dầu sôi lửa bỏng, cũng thà chết không từ!"

Sau khi Nhất Nặc lập lời thề, trong bóng tối có hai đôi mắt thiếu chút lòi cả ra ngoài.

Cao ngạo như Nhất Nặc, lại có thể ung dung đưa ra quyết định như vậy.

Nhất Nặc nói: "Hai người các ngươi trốn góc tường nhìn đủ rồi, nghe cũng đủ rồi, lăn ra cho ta!"

Hai thân ảnh xuất hiện trước mặt Sở Cửu Ca, một thiếu niên lam y tùy tùy tiện tiện, một thiếu niên mặc tử y sang trọng.

Nhị Lượng nói: "Tiểu Cửu, ta không phải cố ý nghe lén đâu, chỉ là Tiền Tiền nói Nhất Nhất nửa đêm canh ba chạy ra ngoài, nhất định có bí mật gì đó!"

Bọn họ đúng là đã biết bí mật đó rồi, hơn nữa còn là một bí mật động trời!