Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 324: Khiêm tốn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 324: Khiêm tốn

Người Liễu gia đánh giá đám người Sở Cửu Ca, không thể không nói diện mạo ba người này đều phi thường xuất sắc.

Vân đại sư chỉ là dắt theo ba gia hỏa này để mở mang tầm mắt, đương nhiên không có vấn đề gì.

Vân Hồng tiễn Vân đại sư và mấy người Sở Cửu Ca đến cửa lớn tông môn, hắn nói: "Các ngươi cẩn thận, hy vọng sau khi các ngươi rời khỏi, mọi điều thuận lợi."

Người Liễu gia lấy ra yêu thú phi hành, là Đạp Vân Phi Thiên Hổ, loại yêu thú phi hành cao cấp này trong thất quốc cũng chẳng có lấy một con.

Bọn chúng nói: "Đi thôi!"

"Ba gia hỏa các ngươi, tốc độ của Đạp Vân Phi Thiên Hổ rất nhanh, thực lực các ngươi yếu ngồi cho vững đấy, nếu như rơi xuống chúng ta không thèm quản đâu."

Bọn chúng đi đầu bước lên con Đạp Vân Phi Thiên Hổ, rất nhanh tụi Sở Cửu Ca cũng theo lên đó, đợi sau khi mọi người đều lên hết rồi, Đạp Vân Phi Thiên Hổ như một cây lợi tiễn bay vυ"t ra xa, như sấm chớp giữa bầu trời lướt qua.

Người Liễu gia thấy đám người chưa thấy qua sự đời này vậy mà một chút kinh ngạc cũng không có, ung dung tự tại, những người Liễu gia nói thầm với nhau, nhất định là giả bộ thôi.

Tốc độ Đạp Vân Phi Thiên Hổ cực nhanh, chỉ mất thời gian nửa ngày liền vượt qua biên giới của thất quốc, đến cảnh địa của Hồng Thiên vương triều.

Sau khi đến được lãnh địa của Hồng Thiên vương triều, kế đến chúng liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía Liễu gia.

Vân đại sư khi còn trẻ là ở Hồng Thiên vương triều, đối với một số việc của Hồng Thiên vương triều cũng hiểu.

Hồng Thiên vương triều có năm gia tộc lớn, ba tông môn, còn có một vương triều.

Mà Liễu gia, chính là một trong năm đại gia tộc đó, trong mắt những người Liễu gia này lóe qua vẻ ngạo mạn, "Những tiểu gia hỏa thất quốc các ngươi, nếu không phải nể mặt Vân đại sư, các ngươi e là ngay đến đại môn Liễu gia ta cũng không đến gần được."

Liễu gia chiếm cứ một tòa thành trì, mang tên Liễu Thành, tòa thành trì mà một trong năm đại gia tộc Hồng Thiên vương triều Liễu gia chiếm cứ so với hoàng thành Tử Linh Quốc còn rộng lớn hơn rất nhiều.

Sở Cửu Ca chưa đi đến hoàng thành của Hồng Thiên vương triều cũng đã cảm nhận được sự cường đại của nó rồi.

Nếu muốn giành lấy hộp bất tử từ đám người Dung Hiểu ở một vương triều rộng lớn, thế lực lại phức tạp này, thì cho dù có Nhất nặc giúp đỡ, thì cũng là một nhiệm vụ rất khó khăn.

Bởi vì là người Liễu gia, thủ vệ cung kính mời họ đi vào, bọn họ một đường không gặp gì bất trắc mà đã đến được Liễu gia rồi.

Sau khi đi vào Liễu gia, Liễu gia lúc này tụ tập không ít luyện dược sư, khi Vân đại sư đi vào, đương nhiên là sẽ thu hút sự chú ý của đám người đó.

"Không biết đây là vị đại sư nào? Vậy mà phải đích thân Liễu Tuyền đại nhân đi đón?" Có người hiếu kỳ hỏi.

Liễu Tuyền nói: "Vị này là Vân đại sư của Thái Vân tông!"

"Thái Vân Tông, Thái Vân Tông của thất quốc đó!" Có người ngạc nhiên nói.

"Nơi như vậy, vậy mà lại có được tam phẩm luyện dược sư."

Lần đến Liễu gia này, tam phẩm luyện dược sư là yêu cầu thấp nhất.

Nếu như ngay đến thực lực tam phẩm luyện dược sư cũng không có, Liễu gia họ căn bản không xem ra gì.

Thái Vân Tông và ba đại tông môn của Hồng Thiên vương triều cũng là tông môn, nhưng mà cách biệt thực lực lại cực lớn, Thái Vân Tông xa xa không bằng được với ba đại tông môn đó.

Vân đại sư tại Hồng Thiên vương triều, gặp phải người quen cũng là điều khó tránh khỏi, dù sao luyện dược sư không nhiều, giới của nó cũng nhỏ.

Một giọng nói âm dương quái khí truyền đến, "Vân đại sư, ngươi cuối cùng cũng nỡ đi ra ngoài rồi à, ở một nơi nhỏ nhoi nhiều năm như vậy ngươi cũng không có tiến bộ gì cả!"

Người nói chuyện là một lão đầu người nhỏ nhắn, mắt nhỏ nhỏ, ông ta phát hiện đám người Sở Cửu Ca, "Đây không phải là đồ đệ ngươi mới thu nhận chứ! Khi xưa ngươi cao ngạo như vậy khinh thường những người thiên phú không cao, chẳng lẽ đến nước nhỏ rồi liền phát hiện mầm mống tốt hay sao."

"Đây là đồ đệ ta thu nhận Vu Dược, lúc trước ngươi chê tiểu tử này, giờ đây trở thành đồ đệ của ta đã là nhị phẩm luyện dược sư rồi, không biết ba người đệ tử của ngươi đã nhập môn thành luyện dược sư chưa nhỉ. Nên biết với nguồn tài nguyên của thất quốc đó, chưa tròn hai mươi tuổi muốn trở thành nhất phẩm luyện dược sư cũng phi thường khó khăn đó."

Bên người ông ta đi theo một thanh niên, trông như hai mươi tuổi đầu, trong lúc sư phụ hắn khen ngợi, thổi phồng hắn, thì hắn liền lộ vẻ kiêu ngạo, hoàn toàn không xem đám Sở Cửu Ca ra gì.

Những người khác cũng ngẩn ra rồi, "Không ngờ Ba đại sư lại quen biết vị Vân đại sư này, xem ra vị Vân đại sư này tuy là đến từ thất quốc, nhưng có lẽ cũng rất có danh tiếng!"

"Không ngờ rằng thuật luyện dược của tiểu quốc lại kém phát triển đến vậy, chưa đến hai mươi tuổi cũng không cách nào nhập môn thành nhất phẩm luyện dược sư, con đường luyện dược xem như phế rồi, không còn cơ hội trở thành luyện dược sư lợi hại nữa rồi."

"Vị đệ tử này của Ba đại sư đúng là rất giỏi, mới hai mươi tuổi đầu đã là nhị phẩm luyện dược sư rồi."

Đối với sự khıêυ khí©h của Ba đại sư, Vân đại sư phi thường điềm tĩnh, ông nói: "Hai tiểu tử thối này chỉ là đi theo xem náo nhiệt thôi, không phải là luyện dược sư gì! Nha đầu này ngược lại là luyện dược sư, mới mười lăm tuổi mà thôi, trình độ luyện dược không tồi, tiền đồ vô lượng."

"Ồ! Mười lăm tuổi nhất phẩm luyện dược sư, đúng là cũng tạm được!" Ba đại sư đánh giá Sở Cửu Ca nói.

"Nhưng mà so với đệ tử ta, vậy thì vẫn còn cách xa lắm."

Sở Cửu Ca sở hữu dung mạo tuyệt thế, mười lăm tuổi có thiên phú luyện dược như vậy, tại Hồng Thiên vương triều không thể xem là nhất lưu, nhưng cũng xem như không tồi rồi.

Vu Dược thu lại vẻ cao ngạo trên mặt, ôn hòa hữu lễ nói: "Vị cô nương này sau này phương diện luyện dược có gì không hiểu, có thể đến thỉnh giáo ta! Chúng ta cùng bối có lẽ dễ nói chuyện với nhau hơn, ta cũng có thể chia sẻ tâm đắc với ngươi."

Vu Dược hiến ân cần, khiến cho Nhị Lượng và Tử Tinh Châu cũng nhịn không được trợn trắng mắt, thỉnh giáo? Đùa gì thế? Gia hỏa này hoàn toàn không biết bản thân được mấy cân mấy lượng?

Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: "Không cần đâu! Nếu như có thắc mắc gì, thình giáo tam phẩm luyện dược sư thì tốt hơn."

Đáy mắt Vu Dược lóe qua nét giận dữ, người nữ nhân này khinh thường hắn không phải tam phẩm luyện dược sư sao?

Việc hắn trở thành tam phẩm luyện dược sư chỉ là chuyện sớm muộn, cho hắn thêm ba năm năm nhất định có thể, tâm tính cao ngạo như vậy, không biết lấy lòng hắn, sau này đợi đến khi cô muốn bám víu cũng không xứng, lúc đấy ở đó mà hối hận đi.

Vân đại sư không muốn người khác biết Sở Cửu Ca thực ra đã có trình độ luyện dược sư tam phẩm, cây cao hơn đầu chắc chắn đón gió, tiểu nha đầu này không có bối cảnh gì ở Hồng Thiên vương triều, vẫn nên khiêm tốn chút thì hơn.

Ông khiêm tốn như vậy, khiến cho mọi người cho rằng Sở Cửu Ca chỉ là một nhất phẩm luyện dược sư mới nhập môn mà thôi, đây cũng là hiệu quả mà ông muốn.

"Các vị đại sư đều đến đông đủ rồi, vậy mời đi bên này! Gia phụ đang đợi các vị." Liễu gia thiếu chủ tuổi đã hơn ba mươi, trông rất trưởng thành trầm ổn.

"Khục khục khục!" Vừa đến nơi Liễu gia chủ ở, liền nghe thấy một trận ho khan.

Các vị đại sư đi vào, Liễu gia chủ nói: "Thật là làm phiền các vị đại sư đi một chuyến đến đây, lão phu trúng phải kỳ độc, luyện dược sư trong phủ cũng như trong Liễu thành đều không cách nào chưa khỏi. Hy vọng các vị đại sư có thể tìm ra cách cứu một mạng này của ta!"

Liễu gia chủ đem ống tay áo ông kéo lên, lộ ra một cánh tay đen như than, khiến cho mọi người hít ngược một hơi.

"Độc này quá bá đạo rồi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »