Chương 328: Cáo trạng không có tác dụng

1594 Chữ Cài Đặt
Chương 328: Cáo trạng không có tác dụng

Liễu Như nhìn thấy Hắc Viêm nhảy ra, cười nói: "Trước đó ngươi không phải cứng đầu lắm sao? Bây giờ biết sợ rồi sao, quyết định đem gia hỏa này cho ta."

Liễu Như muốn đi đến bắt lấy Hắc Viêm, kết quả còn chưa đợi cô đến gần Hắc Viêm, một đoàn lửa màu đen trực tiếp hướng về Liễu Như tập kích đến, rất nhanh Liễu Như liền truyền ra tiếng hét thất thanh.

"Aaaaaaaaaaaaa!"

"Đau quá!"

"Ngũ tiểu thư!" Một số hộ vệ Liễu gia thất kinh, không tiếp tục vây công Sở Cửu Ca và Nhị Lượng bọn họ nữa, vội vàng dùng linh lực dập tắt ngọn lửa đen đó, sau đó đi đối phó Hắc Viêm.

Hắc Viêm thực ra hoàn toàn không để chúng vào mắt, ngọn lửa màu đen bạo phát ra càng hung tàn hơn.

"Đây.. Đây ít nhất phải là một yêu thú đỉnh phong nào đó!"

Bọn chúng cũng không ngờ một con sủng vật nhỏ như lòng bàn tay với bộ lông đỏ lại có thực lực hung hãn như thế, thực lực như vậy không phải là chúng có thể đối phó được.

"Ngũ tiểu thư, chúng ta ngay lập tức rời khỏi!" Hắc Viêm ra tay, chúng biết chúng không phải là đối thủ của đám Sở Cửu Ca, dẫn theo Liễu Như đã bị thiêu trụi hết nửa bộ tóc, y phục cũng nát bấy rời khỏi.

Liễu Như có khi nào phải chịu sự đối đãi như vậy, hơn nữa còn là ngay tại địa bàn của bản thân, Liễu Như nghiến răng nói: "Các ngươi đợi đó, ta tuyệt đối không để các người yên ổn rời khỏi Liễu thành."

Chúng chạy rồi, Sở Cửu Ca cũng lười đuổi theo.

Tiếp theo, đám Sở Cửu Ca dạo phố thì dạo phố, sự việc trước đó không hề ảnh hưởng gì đến họ, những người khác cũng ngạc nhiên không thôi, ba người trẻ tuổi này thật to gan.

Đem viên ngọc quý của Liễu gia đánh rồi, không vội rời khỏi đã thôi, mà vẫn dám nán lại ở Liễu thành, đây không phải là tìm chết thì là gì?

Quả nhiên, không bao lâu, một đám người Liễu gia liền hùng hùng hổ hổ đi đến, ngũ tiểu thư vậy là kinh động đến trưởng lão Liễu gia.

Họ cảm thấy đám người trẻ tuổi này xong đời rồi, yêu thú đỉnh phong đúng là rất lợi hại, nhưng vị trưởng lão này của Liễu gia đã vượt qua cấp bậc luyện linh cảnh đỉnh phong, đạt đến hóa đan cảnh.

Ngưng thể, ngưng hồn, luyện linh, cấp bậc tiếp theo chính là hóa đan.

Thất quốc quá nhỏ bé, rất khó có người đạt đến cảnh giới này, cho dù là tông chủ Thái Vân Tông, cũng chỉ đạt đến luyện linh cảnh cửu trọng đỉnh phong mà thôi.

Nhưng mà Hồng Thiên vương triều không giống vậy, Liễu gia thân là một trong ngũ đại gia tộc của Hồng Thiên vương triều, cao thủ hóa đan cảnh không hề ít.

Liễu tứ trưởng lão được biết ngũ tiểu thư bị người ức hϊếp, thương thành như vậy, phẫn nộ vô cùng, liền đến trút giận cho ngũ tiểu thư.

Liễu Như nói: "Tứ trưởng lão! Chính là bọn chúng, chính là chúng thương đến ta, tứ trưởng lão, người nhất định phế chúng đi giúp con."

Liễu tứ trưởng lão nhìn qua, phát hiện ba người này có chút quen mắt, đây không phải là ba người mà Vân đại sư dẫn theo sao?

Bây giờ Liễu gia chủ độc cũng có thể triệt để được giải trừ rồi, Vân đại sư công rất lớn, gia chủ cũng nói rồi, dù có thế nào cũng không thể đắc tội Vân đại sư.

Liễu tứ trưởng lão dẫn người đi đến gần đám người Sở Cửu Ca, mọi người cho rằng ba người trẻ tuổi này xong đời rồi.

Liễu tứ trưởng lão nói: "Ngũ tiểu thư, trong đây có phải có hiểu lầm nào hay không. Tùy tiện động thủ không phải là đạo đãi khách của Liễu gia ta."

Liễu Như hoàn toàn không tin vào lỗ tai của bản thân, tứ trưởng lão không phải vẫn luôn rất thương cô, rất chiều chuộng cô sao?

Liễu gia chủ trọng bệnh, nhưng ông không muốn người khác biết được tin này, cho nên lần mời luyện dược sư này chỉ có Liễu thiếu gia chủ và các vị trưởng lão biết, Liễu Như không hề biết.

Tử Tinh Châu nói: "Hiểu lầm? Trước đó vị tiểu thư này muốn cướp đoạt khế ước thú của Cửu Ca, sau đó bị khế ước thú của bạn ấy thương đến. Bây giờ cô ta lại viện cứu binh đến, các ngươi xác định là muốn động thủ sao? Nếu muốn động thủ, ta cũng đi kêu viện binh đến cho rồi, cho dù đây là địa bàn của Liễu gia các ngươi, chúng tôi cũng không thể bị các ngươi tùy tiện ức hϊếp chứ."

Liễu Như ủy khuất nói: "Ta nghĩ rằng chỉ là một con sủng vật bình thường, sao biết được là yêu thú đỉnh phong, cho dù là yêu thú đỉnh phong thì đã sao? Ngươi ra giá đi!"

Đáy mắt Sở Cửu Ca lóe qua hàn quang, "Ngọn lửa ban nãy thiêu thế mà ngươi còn chưa từ bỏ đúng không? Ta không ngại để Hắc Viêm thiêu thêm lần nữa."

Liễu Như bị dọa sợ run, trốn phía sau tứ trưởng lão, nói: "Ngươi dám!"

Xô xát giữa những người trẻ tuổi, tứ trưởng lão bị kẹp ở giữa có chút vô lực, hai bên đều không phải là có thể đắc tội.

Ông nói với Liễu Như: "Ngũ tiểu thư, ba vị này là khách quý của Liễu gia ta. Sở tiểu thư có được một yêu thú đỉnh phong làm khế ước thú không dễ, cô ấy không thể nào bán cho ngươi được, ngũ tiểu thư từ bỏ đi!"

"Tứ trưởng lão, người.. người sao lại giúp người ngoài rồi!" Liễu Như ủy khuất cực.

Những người khác cũng rất hiếu kỳ, ba người trẻ tuổi này vậy mà lại có thể khiến cho tứ trưởng lão không giúp tiểu thư nhà họ, ngược lại giúp một người ngoài.

Chẳng trách chúng đánh ngũ tiểu thư nhà người ta mà vẫn không lập tức rời khỏi Liễu thành, thì ra sớm đã biết chắc Liễu gia không dám động chúng.

"Cho dù là thiếu chủ ở đây, cũng sẽ đưa ra quyết định như lão phu thôi!" Liễu tứ trưởng lão nghiêm túc nói.

Liễu Như rất không cam lòng, nói: "Các ngươi đợi đó! Ta bây giờ đi tìm đại ca ta!"

Cô trực tiếp vừa khóc vừa chạy về nhà.

Nhị Lượng phụt cười: "Đây lại là chạy đi tìm ai cáo trạng đây?"

Liễu tứ trưởng lão bất lực nói: "Ngũ tiểu thư nhà ta còn nhỏ, là tiểu thư nhỏ nhất Liễu gia ta, cho nên vẫn luôn được cưng chiều, có chút không hiểu chuyện, thỉnh thoảng sẽ làm ra vài chuyện ấu trĩ, mong ba vị lượng thứ cho."

Tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, nói ra lời như vậy vẻ mặt già nua của tứ trưởng lão không biết là có cần nữa hay không?

Hiển nhiên nhóm ba người Sở Cửu Ca, bất cứ một người nào trong số họ tuổi tác đều so với ngũ tiểu thư nhỏ.

"Các vị muốn tiếp tục dạo phố, hay trở về Liễu gia?" Tứ trưởng lão hỏi.

"Cũng không còn tâm trạng gì để đi dạo nữa, vậy thì trở về trước đi!" Sở Cửu Ca nói.

"Ta tiễn các ngươi." Liễu tứ trưởng lão đích thân đưa họ về Liễu gia, vừa đi vào Liễu gia liền nhìn thấy Liễu Như khóc lóc kể lể trước mặt Liễu thiếu gia chủ.

Vừa nhìn thấy đám Sở Cửu Ca, cô trợn to mắt, "Đại ca, chính là bọn chúng! Tứ trưởng lão ăn cây táo rào cây sung, giúp người ngoài không giúp muội, ca nhất định phải thu thập chúng thật tốt cho muội."

Vừa vào cửa liền bị nói là ăn cây táo rào cây sung, sắc mặt tứ trưởng lão rất không tốt, uổng công ngày thường ông yêu thương ngũ tiểu thư đến vậy, kết quả chỉ một điều không như ý liền nói ông như vậy.

Liễu gia thiếu chủ giận nói: "Như nhi, muội quả thực quá hồ nháo rồi! Việc này tứ trưởng lão không có làm sai, Sở tiểu thư và hai vị công tử là khách quý của Liễu gia ta, còn không mau xin lỗi họ!"

"Cái gì?" Liễu Như trợn to mắt, khó tin vào những gì mình vừa nghe.

"Hu hu hu! Các ngươi đều giúp chúng, các ngươi vậy mà đều giúp chúng, rõ ràng đều là chúng sai, ai bảo chúng không chịu đem con hồ ly đó bán cho ta?" Liễu Như thân là ngũ tiểu thư của một trong ngũ đại gia tộc Hồng Thiên vương triều Liễu gia, lúc nào chịu qua ủy khuất như vậy, trực tiếp khóc rồi.

Trước đó ở Liễu gia cô được cưng chiều hết mực, muốn cái gì có cái đó. Bây giờ gặp phải đám người Sở Cửu Ca, lần này ngược lại đá trúng miếng sắt rồi.