Chương 337: May gặp được

1499 Chữ Cài Đặt
Chương 337: May gặp được

Bọn họ cho rằng thiên tài luyện dược Sở Cửu Ca sau khi tách ra với họ, có lẽ rơi vào cơ quan nào đó trực tiếp bị gϊếŧ chết rồi, không ngờ cô vẫn còn sống, không chật vật như họ.

Vân đại sư nhìn thấy cô không chút vấn đề liền thở ra một hơi, "Con không sao thực sự là quá tốt rồi."

Sở Cửu Ca phát hiện Vân đại sư cũng trúng độc rồi, độc đó đang ăn mòn thân thể ông, cô lấy ra một viên đan dược nói: "Trước nuốt vào, khống chế đã, kiên trì đến lúc rời khỏi nơi này là tốt."

Loại độc ăn mòn này cô biết thế nào để giải, nhưng đan dược cần phải luyện chế, hoàn cảnh bây giờ hiển nhiên không phải là lúc luyện dược.

Sau khi Vân đại sư sử dụng đan dược của Sở Cửu Ca cảm thấy tốt hơn rất nhiều, hiệu quả khống chế tính ăn mòn so với đan dược của ông càng tốt hơn.

Đáy mắt bọn người Liễu gia chủ lóe sáng, "Sở Cửu Ca, đem đan dược của ngươi cho các vị trưởng lão dùng."

Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Ta dựa vào cái gì cho các ngươi? Ta còn nhớ trước đó ngươi còn muốn bắt đồng bạn của ta để đổi lấy nhi tử và nữ nhi của ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ cứu bất cứ một ai Liễu gia các ngươi sao?"

Liễu gia chủ nói: "Sở Cửu Ca, bây giờ không phải là lúc để ngươi bướng bỉnh."

"Bướng bỉnh, ta đây không phải bướng bỉnh, ta bây giờ rất là nghiêm túc nói với ngươi, ta rất không thích người Liễu gia ngươi!" Sở Cửu Ca đáp.

Một trưởng lão Liễu gia trúng độc đến mức một cánh tay gần như muốn trở thành xương trắng âm trầm nói: "Vậy ngươi có thể đi chết rồi."

Ông ta muốn đem Sở Cửu Ca đẩy về phía độc phun ra, Liễu gia chủ muốn ngăn cản đã không kịp nữa rồi.

Một thiên tài luyện dược cứ thế mất đi, thật đáng tiếc, ai bảo cô không nghe lời đến vậy.

Đợi khi cô chết lục ra đan dược trong không gian của cô, họ có lẽ sẽ dễ chịu chút.

Chúng cũng không ngờ đến góc độ khó tránh khỏi đến thế, Sở Cửu Ca vậy mà nhẹ nhàng tránh khỏi rồi.

"Rầm!" Sở Cửu Ca không những không bị thương, mà còn khiến tên ra tay với cô bị độc ăn mòn.

"Uỳnh!" Sở Cửu Ca vận chuyển linh lực, trực tiếp đem gia hỏa đó đây ra ngoài.

Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Tuy là chúng tôi có chút khiêm tốn, nhưng các ngươi Liễu gia cũng đừng ngây thơ cho rằng chúng tôi dễ bị ức hϊếp chứ!"

Sở Cửu Ca điên rồi, người của Liễu gia hít ngược một hơi, tiểu nha đầu này hạ thủ quá ác rồi.

"Vân đại sư, người ráng chịu, không lãng phí thời gian với đám người ngu ngốc này nữa, con sẽ cố tìm được đường ra."

Bọn chúng nhìn thấy Sở Cửu Ca thân hình như thiểm điện phóng ra ngoài, loại độc mà chúng cảm thấy khó nhằn mỗi lần công kích, đều bị cô nhẹ nhàng tránh khỏi.

Thế nhưng quan sát dao động linh lực của cô, tiểu nha đầu này cũng chỉ là ngưng hồn cảnh cửu trọng mà thôi, thật là gặp quỷ mà.

Qua một hồi, khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch lên, nói: "Tìm được rồi!"

Nhưng cô biết cánh cửa này không giống hai cánh cửa trước, Sở Cửu Ca chỉ về phương hướng đó nói: "Nếu các ngươi không muốn chết ở nơi này, vậy thì hãy dốc hết toàn lực đem chỗ này chấn vỡ cho ta."

"Gia chủ!" Người của Liễu gia có ý kiến rất lớn với Sở Cửu Ca, không chịu ngoan ngoãn giao ra giải dược đã thôi, còn hại chết trưởng lão Liễu gia họ, bây giờ lại dám mệnh lệnh cho chúng.

Liễu gia chủ nói: "Tiểu nha đầu này có thể từ một nơi khác thoát ra, vậy thì chứng tỏ cô ta thực sự có bản lĩnh, nghe cô ta, đánh!"

"Vâng, gia chủ!"

Một đám cường giả Hóa đan cảnh một kích dốc toàn lực, quả nhiên đem cánh cửa đó mở ra rồi.

Sau khi mở ra cánh cửa đó, trước mắt là một đám sương màu hồng.

"Cẩn thận, nhất định lại là độc!" Liễu gia chủ trầm thấp nói.

Cánh cửa này mở rồi, độc nơi này ngừng tấn công lại.

Chúng trốn nơi này vẫn tốt hơn đi vào nơi nguy hiểm tiếp theo.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Phía trước truyền đến tiếng chiến đấu, bọn chúng nhìn thấy một nữ nhân ăn mặc hở hang đang đánh nhau với hai thiếu niên y phục lộn xộn.

"Ta nói với ngươi, ngươi đừng qua đây nữa, nếu không ta sẽ chặt đi ngươi." Nhị Lượng thực sự nổi giận rồi, người nữ nhân này khó nhằn muốn chết.

Cho dù liều mạng kinh mạch đứt đoạn, hắn cũng tuyệt đối không để người nữ nhân này đυ.ng vào một ngón tay của hắn.

Nóng quá! Thực sự là quá nóng rồi, Nhị Lượng và Tử Tinh Châu đều đem y phục thân trên cởi ra.

Hai người tuy là tuổi tác không lớn, nhưng mà thân hình này tuyệt đối không có lời để bàn, điều này khiến cho Lâm Mĩ càng thêm điên cuồng.

"Là Lâm Mĩ và hai tiểu tử đó.."

Cánh cửa này đổ xuống, ngăn cản được Nhị Lượng và Lâm Mĩ đồng quy vu tận.

Nhị Lượng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, hét lớn: "Tiểu Cửu, cứu mạng! Độc này đáng sợ quá."

Nhị Lượng chạy ra, Tử Tinh Châu cũng chạy theo, Lâm Mĩ nói: "Các ngươi đừng chạy, các ngươi là của ta, đứng lại cho ta!"

Liễu gia chủ cũng đã nhìn thấy nhi tử nữ nhi mà ông luôn lo lắng, nhi tử ông hôn mê bất tỉnh trên đất, y phục một kiện cũng không còn, nhìn liền biết do ai làm.

Còn về nữ nhi ông, đang cùng với tên đệ tử của Ba đại sư, quả là làm nhục môn phong.

Khi Lâm Mĩ chạy qua, Liễu gia chủ phẫn nộ một chưởng đánh qua.

Ông giận dữ nói: "Yêu nữ! Ngươi tìm chết, lại dám thương nhi tử và nữ nhi ta."

"Rầm!" Lâm Mĩ tránh khỏi công kích của Liễu gia chủ, sau đó cười nói với Liễu gia chủ: "Thì ra là Liễu gia chủ! Đừng giả nghiêm túc nữa, có muốn chơi cùng hay không?"

Vốn dĩ Lâm Mĩ đối với độc đó không cố kỵ, ảnh hưởng của độc đó lên cô yếu hơn những người khác, nhưng lúc này cũng có chút mất khống chế rồi, nếu không cũng sẽ không nhìn trúng một tên lão đầu.

Liễu gia chủ phẫn nộ nói: "Gϊếŧ tên yêu nữ này!"

Lâm Mĩ trốn vào căn phòng đó, cô cười nói: "Liễu gia chủ, ngươi đến đây đi! Sao thế? Chẳng lẽ không dám đến sao? Ngươi nếu không qua đây, hai người này cũng vô dụng rồi, trực tiếp gϊếŧ đi vậy!"

"Ngươi dám!"

Những người khác cố kỵ độc đó không dám đi vào, Liễu gia chủ phẫn nộ xông vào đó.

Vô luận thế nào cũng không thể để cho nhi tử và nữ nhi mình bị tên yêu nữ này gϊếŧ chết.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Liễu gia chủ phẫn nộ muốn kích sát cô ta, điều này khiến cho Lâm Mĩ cảm thấy rất là khó nhằn.

"Tiểu Cửu, giải dược! Muội có giải dược hay không? Cứu mạng! Ta cảm thấy ta muốn chết rồi." Đôi mắt Nhị Lượng trở nên mơ hồ rồi.

Tử Tinh Châu khàn giọng nói: "Độc này không phải không có giải dược chứ!"

Bọn họ đúng là xui xẻo, trúng phải loại độc này, còn phải ở chung một chỗ với yêu nữ Lâm Mĩ đó, tuyệt đối là một cực hình.

Sở Cửu Ca nói: "Các ngươi nhịn thêm một chút, ta lập tức đem giải dược chế ra."

"Được!" Nghe thấy Sở Cửu Ca nói như vậy, bọn họ cuối cùng cũng yên tâm rồi.

Mọi người cũng cảm thấy kì quái, vì sao khi hai tên tiểu tử này xảy ra chuyện không yêu cầu Vân đại sư luyện chế dược, ngược lại càng tin tưởng tiểu nha đầu này.

Sở Cửu Ca nhanh chóng luyện chế ra giải dược, tốc độ đó nhanh đến nỗi mọi người nhìn trợn tròn mắt.

Đây mà là một luyện dược sư trẻ tuổi sao? Người luyện dược được mấy chục năm chắc cũng không được lợi hại đến vậy đâu!