Chương 341: Trộm sạch liễu gia

1571 Chữ Cài Đặt
Chương 341: Trộm sạch Liễu gia

Sở Cửu Ca dự liệu được độc của chúng sẽ tái phát lần nữa, nên cứ để chúng thoải mái vật lộn vậy.

Sau khi họ nghỉ ngơi đủ, liền muốn thảo luận với Vân đại sư hướng đi sắp tới của họ.

Vân đại sư nói: "Ta có được những cổ tịch và thủ bút luyện dược đó, dự định bế quan ở Liễu gia, chỉ cần ta đạt tới tứ phẩm luyện dược sư, chúng không dám làm gì ta đâu."

"Lời đúng là thế, nhưng chúng sẽ lợi dụng người một cách triệt triệt để để!" Nhị Lượng nói.

"Ta không thể đi, có ta ở đây chúng sẽ không dám đối với Thái Vân Tông manh động, Liễu gia chủ không phải kẻ tốt lành gì, các ngươi ở đây sẽ mất đi tự do, các ngươi tuyệt đối sẽ không thích, cho nên tìm được cơ hội, thì rời khỏi nơi thị phi này đi!" Vân đại sư nói.

Liễu gia có chú ý gì ông rất rõ, chúng cần những luyện dược sư lợi hại, đồng thời cũng hận không thể hút cạn tất cả giá trị mà luyện dược sư có.

Sở Cửu Ca nói: "Loại độc ăn mòn kia khiến cho mấy vị trưởng lão đó đang rất khó chịu, Vân đại sư người luyện chế ra giải dược, đến lúc đó người tạo mối quan hệ với chúng cho thật tốt, người ở Liễu gia chắc sẽ không ai dám làm khó người."

Ông nói họ không thích nơi này, bản thân ông cũng thế mà thôi, nhưng mà thực lực của Thái Vân Tông và Liễu gia cách quá xa, nếu ông bỏ đi, nhất định sẽ khiến cho Liễu gia trút giận lên Thái Vân Tông, còn không bằng ở lại tập trung đề cao thực lực.

Chỉ khi trở thành tứ phẩm luyện dược sư, mới có được lực lượng lớn hơn.

Tên trưởng lão trúng độc đó của Liễu gia muốn tìm gia chủ nghĩ biện pháp giải độc, tuy rằng có được không ít bảo bối trong cổ mộ, nhưng tính mạng bản thân càng quan trọng hơn.

Mắt thấy độc ăn mòn trên người đang từ từ lan rộng, nếu không giải độc, chúng sẽ triệt để biến thành một bộ xương trắng.

Chúng cũng không ngờ khi đi tìm gia chủ, gia chủ lại cùng với một đám cơ thϊếp hoan lạc, cực kỳ tiêu dao, hoàn toàn đem chúng quên mất, chỉ biết bản thân hưởng lạc mà không quan tâm đến sống chết của chúng.

Có người nói: "Quá thống khổ rồi! Ta chịu không nổi rồi, chúng ta đi tìm Vân đại sư đi! Có lẽ Vân đại sư có biện pháp."

"Vân đại sư đã là luyện dược sư lợi hại nhất Liễu gia rồi, nếu như ông ta cũng không có biện pháp, chúng ta cũng chỉ còn đợi chết mà thôi!"

"Đúng! Đi tìm Vân đại sư."

Đám người trúng phải độc ăn mòn này tìm đến rồi, Vân đại sư nói: "Các vị trưởng lão đến rồi, ta vừa hay muốn đi tìm các ngươi! Dù sao bản thân ta trúng độc, cũng chưa giải được hoàn toàn."

Vốn dĩ Sở Cửu Ca vừa trở lại liền muốn giải độc cho ông, nhưng Vân đại sư từ chối rồi, thứ nhất là ông không muốn thiên phú của Sở Cửu Ca tiếp tục thu hút ánh nhìn của người khác, thứ hai ông muốn bản thân mình phá giải được vấn đề nan giải này, nhiều lần đều phải nhờ tiểu bối như Sở Cửu Ca mới có thể thoát khỏi khó khăn, gương mặt già này của ông cũng không còn chỗ để nữa.

"Ta ở cổ mộ đó có được không ít thủ bút luyện dược, đã biết độc ăn mòn mà các ngươi trúng giải thế nào rồi. Ta chuẩn bị lập tức luyện chế giải dược, trong vòng nửa ngày có lẽ là luyện chế ra được, các vị hãy nhẫn nại đợi ta chút, đây có thể áp chế được độc, các ngươi trước sử dụng cái này."

Lời của Vân đại sư khiến chúng kích động không thôi, "Chỉ cần có thể giải độc, đợi nửa ngày mà thôi, chúng tôi có thể đợi được!"

"Vân đại sư đây là cứu một mạng của chúng tôi, sau này Vân đại sư có việc gì, cứ việc phân phó!"

Kỳ thực đối với Sở Cửu Ca và Vân đại sư mà nói, luyện chế ra giải dược độc ăn mòn đó đâu cần đến nửa ngày lâu như vậy.

Chỉ là thời gian cần để luyện chế ra giải dược càng lâu càng khiến cho chúng cảm thấy giải dược này khó có được thế nào, chúng đương nhiên càng thêm cảm kích Sở Cửu Ca và Vân đại sư.

Vân đại sư bắt đầu nghiên cứu thứ trên tập thủ bút luyện dược đó, ông nói: "Chủ nhân của cổ mộ đó tuy là tính tình cổ quái, nhưng đích thực là một luyện dược sư rất lợi hại. Ta đem những thứ này chép ra một phần cho con, Cửu Ca thiên phú luyện dược của con rất cao, cần phải hấp thu càng nhiều thứ để con trở nên càng mạnh."

Không cần đâu, con xem một lần là được. "Sở Cửu Ca cười nói.

Có Bất tử sinh mệnh chi đồng, xem một lần những cổ tịch và thủ bút này, cũng đồng nghĩa với đem tất cả nội dung khắc vào đại não.

Đại não của cô như bọt biển hấp thu kiến thức, cô sẽ không vì có được truyền thừa của Tiên y liền đối với những thứ khác liên quan đến luyện dược không thèm quan tâm, mỗi một luyện dược sư đều có sở trường của mình, những thứ đó đều là cái cô nên học hỏi.

Vân đại sư nhìn tốc độ xem sách của Sở Cửu Ca khóe miệng giật điên cuồng, ông nói:" Con.. Cửu Ca, con đây là đã xem hết toàn bộ rồi à? "

Sở Cửu Ca nói:" Đúng thế! Đều nhớ rồi. "

Vân đại sư cảm thấy bản thân bị đả kích, ông thở dài nói:" Già rồi! Xem ra lão phu đúng là già rồi! "

Sở Cửu Ca nói:" Vân đại sư người toàn nói bậy, người đây là bảo đao chưa già. "

Những người kia ở bên ngoài đang nôn nóng như kiến trên chảo nóng, mong Vân đại sư nhanh chút luyện chế ra giải dược, lại không ngờ rằng họ đang ở bên trong nghiên cứu thứ khác.

Nói mất thời gian nửa ngày, vừa hay nửa ngày, bọn họ liền cầm theo giải dược đi ra.

Những trưởng lão này của Liễu gia sau khi ăn vào giải dược, cảm thấy toàn thân thoải mái đi rất nhiều.

Nhìn Vân đại sư như nhìn ân nhân cứu mạng," Vân đại sư, thực sự quá cảm ơn ông rồi. "

Vân đại sư nói:" Bộ phận đã trở thành xương trắng của các ngươi cũng cần được trị liệu, nhưng linh dược cần cho luyện chế đan dược giúp sinh ra da thịt rất khó tìm, có lẽ cần phải mất một khoảng thời gian. "

Cũng may thực lực của chúng đã đạt đến Hóa Đan cảnh, cho dù một bộ phận cơ thể đã trở thành xương trắng, chỉ cần đan dược có được vẫn là có thể khôi phục lại.

Đây chính là đan dược sinh da thịt mà Vân đại sư đọc được trong thủ bút đó.

Chúng nói:" Linh dược để chúng tôi tìm, sao có thể phiền đến Vân đại sư! "

" Vân đại sư, ngươi mau đem linh dược cần thiết viết ra đi! Tôi lập tức cho người đi tìm. "

Sau khi giải độc, tính mạng đương nhiên đã bảo trụ được, bọn chúng đương nhiên là hy vọng bộ phân biến thành xương trắng có thể khôi phục lại.

" Được! Ta lập tức viết cho các ngươi. "

Sau đó chúng rất là tích cực đi tìm linh dược, Liễu gia chủ đem theo trọng bảo trở về, đáng lẽ nên cẩn thận chuẩn bị bước hành động tiếp theo, đem bảo vật cất giấu cho tốt, sao có thể ngờ rằng độc đó lại bộc phát lần nữa, ông ta bận cùng với đám cơ thϊếp của mình giải độc, cũng không lo được những thứ khác.

Cho nên, Liễu gia nghênh đón một đám đạo tặc, mười mấy tên đạo tặc của Đồ Thiên đạo đoàn.

Ban đêm chính là thời điểm để hành động, Sở Cửu Ca cũng chuẩn bị hành động.

Tử Tinh Châu nói:" Ta biết mà, đem những bảo bối đó ném cho Liễu gia, không hề giống việc mà ngươi có thể làm, quả nhiên Cửu Ca ngươi từ sớm đã có dự tính sẵn rồi. "

" Trộm sạch Liễu gia, ai bảo chúng vô sỉ độc chiếm hết tất cả bảo vật. Nếu không phải tiểu Cửu ngươi dẫn đường cho chúng, nói không chừng chúng đã chết trong cổ mộ đó rồi."Nhị Lượng mặt đầy giận dữ, hiển nhiên là đối với cách làm trước đó của Liễu gia rất bất mãn.