Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 342: Đại đạo đến tập kích

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 342: Đại đạo đến tập kích

"Nhiều đồ như vậy, chúng ta đưa đi cũng khó, còn phải phát sinh xung đột với chúng, sao phải thế? Cho nên còn không bằng trước để cho chúng làm người bê vác hộ, để chúng giúp ta đem bảo vật bê ra ngoài, đợi sau đó ta thu một lần, càng khỏe." Sở Cửu Ca cười nói.

Liễu gia đắc ý độc chiếm hết bảo vật, Sở Cửu Ca không có ý kiến, Liễu gia chủ cho rằng bọn họ là e sợ thế lực của Liễu gia nên mới ngậm đắng nuốt cay, sao biết được rằng Sở Cửu Ca chỉ là xem chúng là người bê vác hộ mà thôi.

"Cửu Ca, ta đi với muội!" Nhị Lượng có chút muốn thử.

Sở Cửu Ca đáp: "Không được! Cao thủ Hóa Đan cảnh của Liễu gia không ít, ta có tự tin tránh được không bị chúng phát hiện, nhưng các ngươi đi nguy cơ rất lớn, còn không bằng ở đây đợi tin tốt của ta, yên phận chút!"

Năng lực ẩn thân của họ có vẻ không tồi, tốc độ cũng đủ nhanh, nhưng lại không phải thần trộm, cũng không được tập huấn qua về phương diện này, rất dễ để lộ tung tích.

Bọn họ cũng biết năng lực này của họ xa xa không bằng Cửu Ca, cho nên cũng ngoan ngoãn không thêm phiền phức cho Sở Cửu Ca, họ nói: "Vậy Cửu Ca ngươi cẩn thận, chúng tôi đợi ngươi đại thắng trở về."

"Yên tâm! Đó là chắc chắn rồi." Sở Cửu Ca tự tin nói.

Sở Cửu Ca phóng ra khỏi tiểu viện mà họ đang ở, sử dụng lực lượng của Bất tử sinh mệnh chi đồng, đối với từng biến đổi cực nhỏ của Liễu gia cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

Liễu gia chủ và Liễu Như đang bận giải độc, Vu Dược thì tương đối thảm, Liễu Như hận chết hắn rồi, ở Liễu gia Vu Dược đừng mong tìm được một người nữ nhân, nên đã bị nhốt vào trong chuồng heo..

Lúc này hắn đã trở nên thanh tỉnh, một trận buồn nôn, hắn như muốn chết, giận dữ nói: "Liễu Như, tên tiện nhân cô!"

Độc hoàn toàn chưa giải hết, hắn cần phải đi tìm nữ nhân, trong lúc tìm phát hiện một người nữ nhân quen thuộc, nữ nhân đó chính là Lâm Mĩ.

Hắn điên cuồng nhào lên, thiếu chút đem Lâm Mĩ ngộp chết.

Lâm Mĩ sớm đã đem tên này quên đi rồi, trực tiếp phất tay đem gia hỏa này xé thành trăm mảnh.

"Con trùng thối chạy ra từ chuồng heo lại dám tơ tưởng đến lão nương, muốn chết!"

"Phụt!" Vu Dược nằm trong vũng máu.

Sở Cửu Ca có chút kinh ngạc, không ngờ rằng Đồ Thiên đại đạo đoàn lại đánh chú ý giống như cô.

Những bảo vật đó quá hấp dẫn, khiến cho chúng cả gan dám xông vào Liễu gia cướp đồ.

Đại đạo không phải thần trộm, chúng là nằm giữa trộm và cướp, kỹ thuật không có được bao nhiêu, bị người phát hiện liền dụng bạo lực giải quyết, đem người gϊếŧ đi!

"Không tốt! Liễu gia ta gặp đánh lén rồi!"

"Mau thông báo gia chủ!"

"Aaaaaaa!"

Bọn chúng căn bản không có ý định ẩn thân, cứ quơ vũ khí làm vụ lớn ở Liễu gia, nhất thời Liễu gia tổn thất thảm trọng.

Liễu gia chủ nghe được tiếng kêu thảm, tiếng chiến đấu cũng biết Liễu gia xảy ra chuyện rồi, nhưng ông lúc này không thể rời khỏi nữ nhân, thần trí không còn thanh tỉnh, quản không được nhiều như vậy.

Nếu như là Liễu gia trước đó, người của Đồ Thiên đạo đoàn muốn cướp lấy đồ của Liễu gia, thì phải trả giá đắt, nhưng đáng chết là lúc này không có Liễu gia chủ ngồi tọa trấn, các vị trưởng lão cũng bị thương thảm trọng, cho đám ngươi Đồ Thiên đạo đoàn có cơ hội.

Sở Cửu Ca vốn muốn động thủ lại không hành động nữa, trộm đồ từ trong tay Đồ Thiên đạo đoàn so với việc trộm từ tay Liễu gia càng có tính khiêu chiến hơn.

Vụ đầu tiên khi cô đặt chân đến Hồng Thiên vương triều đương nhiên phải làm vụ thật lớn rồi.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, Sở Cửu Ca cô liền làm tên chim sẻ đó!

"Uỳnh uỳnh uỳnh! Đáng chết, cản không được chúng!"

"Aaaaaaa!"

Đêm đầu mà Liễu gia có được đống bảo vật, bảo khố nơi cất giữ đống bảo vật đó bị Đồ Thiên đạo đoàn quét sạch rồi.

Những người Đồ Thiên đạo đoàn sau khi trộm được đồ đi cũng không muốn dây dưa với người của Liễu gia, nên dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Liễu gia.

Mọi người Liễu gia phẫn nộ nói: "Đuổi theo! Nhất định đuổi theo bằng được chúng, đừng để chúng trốn mất."

"Vâng!"

Người Liễu gia muốn đuổi kịp người của Đồ Thiên đạo đoàn chỉ là nằm mơ giữa ban ngày, chúng sớm đã biến mất trước mắt họ rồi, không biết là trốn ở góc nào của Liễu Thành.

Liễu thành lớn thế, dù Liễu gia là chủ nhân của Liễu thành, nhưng muốn tìm ra người của Đồ Thiên đạo đoàn không hề đẽ.

"Ha ha ha! Đám lão già kia của Liễu gia muốn đuổi theo chúng ta, nằm mơ!"

"Liễu gia chủ chắc cũng không ngờ bảo vật mà chúng tốn hết tâm huyết đưa về Liễu gia, vẫn bị chúng ta trộm đi được, e là tức đến thổ huyết mất."

"..."

Nhiệm vụ thành công, người của Đồ Thiên đạo đoàn cười điên, lần này chúng phát tài rồi.

Trong cổ mộ chúng cũng gặp phải nguy hiểm, trúng phải độc, phó đoàn trưởng Lâm Mĩ thương cũng không nhẹ, cuối cùng chúng thay đổi phương án, tạm thời rút lui!

Rút lui không đại biểu khúc thịt mỡ chúng nhắm đến cho người khác gặm mất, mà là chúng có diệu chiêu khác.

Lần hành động này của Liễu gia tuy là có được bảo vật, nhưng cũng tổn thất thảm trọng, chúng hoàn toàn có thể tranh thủ lúc họ đem bảo vật đưa về Liễu gia, sau đó cướp đi.

Lần hành động này còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng, người của Liễu gia quả nhiên bị thương rất thảm.

Chúng náo cả đêm mà Liễu gia chủ cũng không có xuất hiện, thế nên hành động của chúng thuận lợi một cách ngoài ý muốn.

Lâm Mĩ nói: "Được rồi, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tìm cách chuồn khỏi Liễu thành, trước đem bảo vật đưa về tổng bộ."

"Vâng!"

Chúng rất tự tin người của Liễu gia không thể nào phát hiện được tung tích của chúng, sao cũng không ngờ được rằng từng cử chỉ của chúng đều đang bị một người nhìn chằm chằm.

Đợi khi chúng thoát khỏi Liễu thành, cũng bị một người một mực đi theo.

Người này đương nhiên chính là Đệ thất thần trộm Sở Cửu Ca.

Khi Sở Cửu Ca chắc chắn chúng triệt để nghỉ ngơi, quỷ mị xuất hiện.

Cô như hòa vào làm một với không khí, thế nên là những nhẫn không gian chứa bảo vật cướp từ Liễu gia đã nằm trong nhẫn không gian của cô.

Từ đầu đến cuối, chúng cũng không chút phát giác.

Đương nhiên đây vẫn chưa xong, bút của cô phất cái, trên một cây to trong viện để lại một hàng chữ, "Đệ nhất thần trộm NINE đã ghé thăm, nhiều bảo vật thế, tại hạ nhận lấy rồi!"

Khóe miệng Sở Cửu Ca nở một nụ cười hài lòng, phút chốc rời khỏi tiểu viện nông dân trông rất tầm thường này.

Liễu gia náo ra động tĩnh lớn như vậy, cho dù viện mà đám người Vân đại sư ở tương đối xa vẫn có thể nghe thấy động tĩnh rất lớn.

Nhị Lượng có chút lo lắng nói: "Tiểu Cửu không phải là bị phát hiện rồi chứ!"

Tử Tinh Châu nói: "Bản lĩnh của Cửu Ca ngươi không phải không biết, ta không cho rằng Liễu gia có thể có người phát hiện được cô ấy! Chẳng lẽ Liễu gia xảy ra chuyện khác rồi?"

Tùy theo động tĩnh càng ngày càng lớn, họ không nhịn được đi hỏi người, kết quả phát hiện vậy mà lại là người của Đồ Thiên đạo đoàn đến cướp bảo vật.

Họ cũng không có đi tham gia náo nhiệt, chỉ cần không phải tiểu Cửu bị phát hiện là được.

Lúc nửa đêm, Sở Cửu Ca trở về rồi.

Nhị Lượng nói: "Cửu Ca, muội rốt cuộc đã trở về, sao rồi?"

Sở Cửu Ca cười nói: "Bồn thần trộm ra tay mà có thể thất thủ không bằng? Nhưng những bảo vật này không phải trộm từ Liễu gia, mà là từ chỗ đám người Đồ Thiên đạo đoàn."
« Chương TrướcChương Tiếp »