Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 349: Truy gϊếŧ không ngừng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 349: Truy gϊếŧ không ngừng

Những cao thủ luyện linh cảnh này chỉ là thất thần trong phút chốc, độc của Sở Cửu Ca liền lên chào hỏi chúng.

"Phụt phụt phụt!" Trước mắt Sở Cửu Ca, đổ xuống một đám người.

Chúng cũng phát hiện ngoại trừ thiên tài thiếu niên đó, thiếu nữ tuyệt sắc đó cũng phi thường quỷ dị.

Thiếu nữ này chỉ có thực lực ngưng hồn cảnh cửu trọng mà thôi, lại có thể đánh bại nhiều luyện linh cảnh như vậy, thực sự là quá khó tin.

Những người đó đều là cung phụng và trưởng lão của Liễu gia, không phải là những người mới bước vào cảnh giới luyện linh cảnh! Thậm chí có người còn có thực lực luyện linh cảnh cửu trọng, liền thua cho ngưng hồn cảnh cửu trọng một cách vi diệu như thế!

"Yêu.. yêu nữ! Ngươi.. Đây là yêu thuật!" Có một trưởng lão của Liễu gia trúng độc ngã xuống, ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt Sở Cửu Ca một cách rất sợ hãi.

Có Sở Cửu Ca đối phó luyện linh cảnh, Nhị Lượng đối phó Hóa Đan cảnh, Tử Tinh Châu và Hắc Viêm phụ trách đánh mở cửa thánh, mọi thứ đều rất thuận lợi, đây là địa bàn của Liễu gia thì đã sao? Họ vẫn gϊếŧ thẳng ra ngoài.

"Uỳnh!" Một tiếng vang lớn, hắc Viêm thả một đoàn lửa cực lớn, cửa lớn cực kỳ kiên cố của Liễu thành trực tiếp bị đoàn lửa màu đen đó thiêu ra một cái động lớn.

"Rầm rầm rầm!" Thực lực của thủ vệ vốn không mạnh, bị cỗ lực lượng này chấn bay ra ngoài.

Tử Tinh Châu nói: "Cửu Ca, xong rồi! Chúng ta có thể đi rồi."

Sở Cửu Ca nói: "Nhị Lượng, rút!"

Nhị Lượng nhìn Liễu gia chủ, kỳ thực trên người hắn cũng thương tích đầy mình rồi.

Nhưng mà trên người của Liễu gia chủ và những trưởng lão đó cũng đầy thương tích, trận này hắn đánh rất đã ghiền!

Nhị Lượng phóng ra ngoài, nói: "Ta nói Liễu gia chủ, ta rút trước đây! Nữ nhi nhà ông ta một chút cũng chẳng muốn cưới, ngươi cũng không ép được ta! Ta đây không phải là tìm cho cô ta một lang quân như ý rồi hay sao? Ngươi vẫn là nên nhanh về tổ chức hôn lễ đi, bắt ta làm gì?"

Nói xong, Nhị Lượng ném ra mấy viên đạn độc do Sở Cửu Ca luyện chế, nhất thời sương độc màu đen bộc phát ra, Tử Tinh Châu tranh thủ trốn lẹ.

Liễu gia chủ nói: "Đuổi theo cho ta!"

"Nhanh về Liễu gia triệu tập thêm người, nhất định phải đuổi theo được chúng."

Trận chiến này, náo đến toàn Liễu thành đều nhốn nháo cả lên.

"Nghe nói nay là đại hôn của Liễu gia ngũ tiểu thư, cô gia đó là một thiếu niên thiên tài, đừng nói chính là tiểu công tử lam y đó nhé! Thực lực bưu hãn thế, thiên phú lại biếи ŧɦái, cũng khó trách Liễu gia chủ muốn đem nữ nhi gả cho hắn. Nhung nhìn thiếu niên người ta một chút cũng không muốn, Liễu gia chủ đây là ép hôn à!"

"Không ngờ rằng Liễu gia chủ nhìn trúng thiên phú người ta, liền ép người ta cưới nữ nhi mình, bây giờ người ta chạy rồi, mặt mũi Liễu gia bị chà đạp đến không còn gì rồi."

"Còn không phải sao? Dưa ép hái không ngọt, với lại ta còn nghe nói vị tiểu thư đó của Liễu gia còn là người không chịu an phận, sao lại xứng với thiếu niên thiên phú trác tuyệt như vậy."

Liễu thành diễn ra một vở kịch lớn như vậy, mọi người bàn luận không ngớt.

Liễu gia chủ bảo người Liễu gia đi kéo viện binh, nhưng Liễu gia lúc này bị Ba đại sư hạ độc hết một đám rồi, viện binh không có bao nhiêu.

Những vị lợi hại nhất viện lý do họ trúng độc chưa giải không tiện ứng chiến, từ chối rồi, thế nên căn bản kéo không được bao nhiêu người đuổi theo đám Sở Cửu Ca.

Đại sảnh Liễu gia lúc này loạn thành một mớ, người không trúng độc thì sớm đã chạy rồi, dự tính sau đó mới tính sổ với Liễu gia.

Còn về những tên trúng độc thì chạy không nổi rồi, rất bất đắc dĩ nhưng tuyệt đối không để cho Liễu gia ngũ tiểu thư muốn làm gì thì làm.

"Ha ha ha! Các ngươi đều trúng độc của lão phu rồi, muốn giải dược, vậy thì phối hợp cho tốt! Đừng để những tên này của Liễu gia cản trở lão phu bái đường thành thân." Ba đại sư cười lên nói.

Ngày thường một số người có thù với Liễu gia, có thù với Liễu Như không muốn Liễu gia có ngày tháng tốt, cộng thêm đích thực trúng phải độc, chịu khống chế của Ba đại sư, chúng liền giúp cản lại những người của Liễu gia.

"Các ngươi.." Liễu gia thiếu chủ tức đến hộc máu.

Lần trước hắn bị trọng thương chưa khôi phục hẳn, lần này Liễu gia nổi loạn hắn không cách nào khống chế được.

"Lão gia hỏa, thả ta ra!"

Vô luận Liễu Như kháng cự ra sao, cũng bị Ba đại sư nắm lấy tóc, bóp lấy cổ, cường thế hoàn thành nghi thức nhất bái thiên địa nhị bái cao đường, sau đó cô ta bị Ba đại sư vác đi vào động phòng rồi.

Nhìn thấy người đàn bà điên quấy rối họ bị đưa đi rồi, chúng cũng thở phảo nhẹ nhõm, độc trên người thì đợi lão gia hỏa được như ý nguyện sau đó có lẽ sẽ giải độc giúp chúng.

Liễu gia loạn thành một đoàn, lúc này dù cho Liễu Như có hét khản giọng cũng không ai có thể cứu được cô.

Cô rõ ràng phải được gả cho một thiếu niên tuấn tú thiên phú trác tuyệt, kết quả lại hoàn thành hôn lễ với một lão già xấu xí.

Liễu Như cực kỳ kháng cự, nhưng Ba đại sư đã triệt để điên cuồng rồi, sao mà cô có thể kháng cự được.

Đám Sở Cửu Ca chạy trốn khỏi Liễu thành, nhưng Liễu gia chủ sao có thể bỏ qua như vậy, sau đó còn đuổi theo không ít truy binh.

Nhị Lượng nói: "Cửu Ca, ta mới không sợ chúng, chúng liền giao cho ta đi, các ngươi ở một bên đợi đi."

Chiến ý của Nhị Lượng bị đốt lên, hắn bay lên không, nhìn đám truy binh phía sau, tóc đen bay phấp phới.

Sở Cửu Ca nói: "Nơi này không tiện tác chiến, chúng ta đi đến khu rừng phía trước, càng dễ động thủ."

"Đi!"

"Gia chủ, chúng trốn vào khu rừng phía trước rồi!"

"Đuổi theo! Vô luận thế nào cũng không thể tha cho chúng, đáng ghét!"

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Trong rừng truyền đến từng trận tiếng vang, Sở Cửu Ca và Tử Tinh Châu, Nhị Lượng chia nhau ra trốn.

"Đáng chết! Ba người bọn chúng muốn chia nhau ra chạy trốn, đuổi theo cho ta! Một tên cũng không bỏ qua." Liễu gia chủ phẫn nộ nói.

Thực ra Sở Cửu Ca không hề ẩn nấp, cô chỉ là lợi dụng ưu thế địa hình nơi này mà trốn thôi.

Bây giờ chỉ mong Tử Tinh Châu có thể tìm được một nơi an toàn ẩn nấp, đừng để bản thân gặp chuyện.

Tử Tinh Châu nhanh chóng lướt qua, thực lực của hắn ở trước mặt đám luyện linh cảnh thực sự là quá yếu rồi.

Dù rằng có Hắc Viêm bên cạnh đối phó người Liễu gia với hắn, hắn cũng không tránh khỏi bị đuổi kịp.

Những người của Liễu gia nói: "Tử công tử, ngươi tốt nhất đừng chạy! Trong số ba người các ngươi, ngươi là người không có giá trị nhất, không phải luyện dược sư, thiên phú tu luyện cũng không cao, cho dù chúng tôi có gϊếŧ ngươi, gia chủ cũng sẽ không trách phạt chúng tôi, nếu không phải nể mặt Sở Cửu Ca xem trọng ngươi đến vậy, ta bây giờ đã gϊếŧ ngươi."

Nắm đấm Tử Tinh Châu nắm chặt lấy, hắn cũng rất rõ, trong thất quốc thiên phú và thực lực của hắn cũng xem như là không tồi, nhưng mà đến Hồng Thiên vương triều, phiên thiên địa rộng lớn này, thực lực của hắn quá yếu rồi.

Hắc Viêm nói: "Tiểu tử, ngươi đừng có buồn bã, ngươi đã rất không tồi rồi! Cái gì mà không có giá trị, đó là chúng tự cho rằng thế, ngươi là người bạn rất quan trọng của chủ nhân mà!"

Ánh mắt Tử Tinh Châu trở nên kiên định, nói: "Cho dù lúc này ta rất nhỏ nhoi, nhưng ta sẽ tuyệt đối không nhận thua, để các ngươi bắt lấy ta đi uy hϊếp Sở Cửu Ca! Ta sẽ chiến đấu đến cùng!"

"Cốt khí lại rất lớn, nếu đã thế, vậy thì ngươi vẫn là nên chết đi!" Chúng âm trầm nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »