Chương 353: Lần nữa chiến đấu với đạo đoàn

1606 Chữ Cài Đặt
Chương 353: Lần nữa chiến đấu với đạo đoàn

Nhị Lượng nói: "Huynh đệ, lời này của ngươi thì sai rồi, chúng ta có thể sánh vai tác chiến, sao có thể gọi là không giúp được gì. Không phải là ngươi mở cửa thành hay sao? Không phải ngươi thu hút bớt sự chú ý của một bộ phận kẻ địch sao? Không phải ngươi dẫn theo đoàn lông lá nhỏ đến cứu viện sao? Tiểu đội ba người chúng ta, mỗi một người đều có tác dụng không thể thay thế."

"Trước ăn cái này, kẻ địch sắp đến rồi, chuẩn bị nào!" Sở Cửu Ca đem một viên đan dược ném cho Tử Tinh Châu.

Đan dược này, là do cô luyện chế, không phải là do chủ mộ này luyện chế ra.

Tử Tinh Châu nuốt xuống đan dược, sau đó ba người nấp vào nơi mai phục mà Sở Cửu Ca chỉ định sẵn, quả nhiên liền thấy có người đến.

"Phó đoàn trưởng, đồ nơi này quả nhiên bị người Liễu gia dọn sạch rồi, cuối cùng lại tiện nghi cho tên Đệ nhất thần trộm đó, chúng ta và Liễu gia cuối cùng cái gì cũng chẳng có."

"Eh! Đoàn trưởng, nơi đó còn có một không gian khác, mùi đan hương rất nồng đậm, chẳng lẽ là có đan dược gì?"

Chúng phát hiện hoa viên đó, phóng đến đó với một tốc độ nhanh nhất.

Đan hương bên trong đúng là có, nhưng một mảnh trống huơ trống hoắc đó, trông rất giống vừa bị người nhổ sạch đi.

Hôm nay có người trước chúng một bước đến nơi này rồi!

Lâm Mĩ cảnh giác lên, chính vào lúc đó, một đạo thân ảnh màu đen phóng ra, một loại bột phấn vô hình bay về phía chúng.

"Cẩn thận, có độc!" Tên độc sư đó nhắc nhở.

Trong lúc chúng trốn tránh, chính là công kích của cường giả Hóa đan cảnh.

Nhất thời, chúng bị chấn bay ra ngoài.

"Binh binh binh!"

Lâm Mĩ lúc này cũng nhìn rõ người đánh lén chúng là ai, Lâm Mĩ yêu mị cười nói: "Ta còn nghĩ là ai? Không ngờ lại là Liễu gia chủ. Liễu gia chủ lần trước không có dọn sạch, lần này đến dọn nốt à?"

Đúng, Lâm Mĩ lúc này nhìn thấy chính xác lại là Liễu gia chủ.

Đương nhiên, đây không phải là Liễu gia chủ thực sự, mà là nhị Lượng dịch dung thành.

Chỗ cô vừa hay vẫn còn y phục của Liễu gia chủ chưa có bỏ đi, để cho Nhị Lượng thay lên, đủ để qua mắt được chúng.

Mà vào lúc đó, Sở Cửu Ca hất tay, Tử Tinh Châu đang khoác trên mình một cái áo khoác có tác dụng che giấu thân ảnh mà phóng qua đó.

Trên tay hắn đang cầm các loại kỳ độc mà trước đó Tinh Thần Hỗn Độn đỉnh luyện chế ra, sau đó đánh lén đám người Đồ Thiên đạo đoàn.

Sở Cửu Ca cũng thế, trong lúc Nhị Lượng thu hút sự chú ý của chúng, cô bắt đầu hạ độc chỉnh đám người Đồ Thiên đạo đoàn.

Đến gần đối thủ, cô sử dụng Đồng Thuật khống chế đối phương, sau đó gϊếŧ đi!

"Binh binh binh!" Lâm Mĩ phát hiện có đến mấy người đồng bạn đột nhiên ngã ra, sắc mặt đại biến.

Cô kinh ngạc nói: "Cẩn thận, trong bóng tối vẫn còn ẩn giấu kẻ giúp đỡ chúng! Nhất định là dùng thủ đoạn nào đó ẩn giấu rồi, các người cẩn thận chút!"

Nhị Lường hừ lạnh nói: "Thay vì lo cho kẻ khác, ngươi vẫn là tự lo cho bản thân trước đi!"

"Uỳnh uỳnh uỳnh!"

Nhị Lượng dù sao cũng chỉ có một người, song phương thực lực chênh lệch vẫn là rất lớn.

Mà Sở Cửu Ca ngay từ khi bắt đầu đã không có ý định sống chết với đám người Đồ Thiên đạo đoàn, cô chỉ cần thành công kích lui chúng là được.

Lỗi nãy liền ném cho Liễu gia chịu vậy, người của Đồ Thiên đạo đoàn sau này không đuổi theo được người, cũng sẽ chỉ tìm Liễu gia phiền phức.

Trong lúc đánh lén đám người này, Sở Cửu Ca vẫn luôn tìm kiếm cơ hội rời khỏi.

Dưới một phen náo loạn của họ, thuận lợi tìm kiếm được biện pháp rời khỏi!

"Đi!" Sở Cửu Ca nói.

Tử Tinh Châu và Nhị Lượng chuẩn bị rút lui, "Đuổi theo! Tuyệt đối không được để chúng chạy mất!" Lâm Mĩ âm trầm nói.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Nhị Lượng hất tay, cỗ quan tài đó hướng về phía chúng đập đến, chặn lại đường đi của chúng.

Lâm Mĩ cũng đã nhìn rõ hai người còn lại là ai, "Thì ra là tên nhi tử phế vật và nữ nhi ông ta, yếu như vậy, chẳng trách chỉ dám dùng linh khí có tác dụng ẩn nấp để đánh lén!"

Nhị Lượng dịch dung thành Liễu gia chủ, Tử Tinh Châu dịch dung thành Liễu gia thiếu chủ, Sở Cửu Ca dịch dung thành Liễu Như.

Đến nơi này chỉ có một nhà ba người họ, Lâm Mĩ nói: "Xem ra nơi này nhất định có vật gì đó cực kỳ lợi hại, hoặc là bảo bối đan dược, nếu không Liễu gia chủ cũng sẽ không chỉ dẫn theo nhi tử và nữ nhi đến. Bởi vì đấy là người ông ta tin tưởng nhất."

"Đuổi theo! Tuyệt đối không thể để chúng chạy thoát, chúng ta nhất định phải đem đồ cướp được vào tay. Ông ta dẫn theo hai cái gánh nặng, tuyệt đối chạy không được nhanh." Lâm Mĩ nói.

Thế nhưng cô ta đoán sai rồi, Sở Cửu Ca và Tử Tinh Châu không phải là hai người phế vật kia của Liễu gia.

Sở Cửu Ca sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng, tìm được con đường nhanh nhất, rời khỏi cổ mộ này.

Khi con thuyền đó rời khỏi sông ngầm, Sở Cửu Ca lập tức bỏ lại thuyền phóng lên trên bờ.

"Gào gào gào!" Bên bờ chính là đoàn lông lá nhỏ đến tiếp ứng.

Sở Cửu Ca nói: "Đoàn lông lá nhỏ, một lát ngươi với Nhị Lượng đi đánh đám người xấu đó, nhưng mà đừng để bản thân bị thương, cẩn thận chút!"

"Gào gào gào!" Đoàn lông lá nhỏ biểu thị nó đã hiểu.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Đám người Đồ Thiên đạo đoàn vừa lên bờ liền nhận lấy công kích điên cuồng của đoàn lông lá nhỏ, chúng cũng bực bội, rốt cuộc chúng đắc tội linh thú này ở điểm nào.

"Cút ra!" Lâm Mĩ lạnh giọng nói.

Thế nhưng chúng phát hiện linh thú trước mắt dường như có thù với chúng, chính là tiếp tục công kích chúng.

Mà người chúng đang đuổi theo, lại không thấy đâu nữa.

"Nhất định là ở gần đây, tìm cho ta!"

Chúng muốn tìm đám người Sở Cửu Ca, Nhị Lượng đã dịch dung thành Liễu gia chủ đột nhiên đánh lén phó đoàn trưởng của chúng.

"Uỳnh!" Lâm Mĩ bị chấn bay vào trong sông, y phục toàn bộ đều ướt hết, trở nên trong suốt.

Cô yêu mị nhìn về phía Nhị Lượng nói: "Liễu gia chủ, ngươi cũng quá không dịu dàng đi!"

Cô ta tin rằng, bất kì một người nam nhân nào đều không thể chống lại mỹ lực của cô.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Rất nhanh vẻ mặt của cô ta liền cứng đờ lại, bởi vì người nam nhân trước mắt giống như một tên mù, tiếp tục dùng linh kỹ cực kì lợi hại đánh về phía cô.

"Binh binh binh!" Nhất thời không chú ý, Lâm Mĩ bị thương rồi.

Cô giận nói: "Liễu gia chủ, người thực không phải là nam nhân! Ta cũng đã thế rồi mà người còn nhẫn tâm hạ thủ, ngươi mù rồi sao?"

Ngoại trừ hai tiểu tử đó ra, cô vẫn là lần đầu gặp được người đàn ông như vậy, có lẽ lão già này có tuổi rồi, không còn được nữa!

Nhị Lượng cũng giận rồi, vận chuyển linh lực, tranh thủ lúc cô ta ý loạn tiếp tục động thủ.

"Uỳnh!" Tiếng nước, tiếng chiến đấu hòa vào nhau, có thể thấy là phi thường kịch liệt.

Sở Cửu Ca từ sớm đã tìm sẵn nơi mai phục lý tưởng nhất rồi, chỉ đợi đến thời điểm thích hợp, sau đó liền cho kẻ địch một kích chí mạng.

Không thể không nói từng hành động cử chỉ của Lâm Mĩ lúc này đều rất phong tình, nếu như là người nam nhân khác có lẽ đều không nỡ thương đến một sợi lông tóc của cô ta, thế nhưng Nhị Lượng lại không.

Sau khi Lâm Mĩ và Nhị Lượng giao thủ hết mấy chục hiệp, Sở Cửu Ca cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội đánh lén cô ta.

Cô cầm lấy Đế Ma Cung, vận chuyển Bất tử sinh mệnh chi đồng, vận chuyển tất cả linh lực và linh hồn lực, quyết đoán mà bắn ra một tên.

Nguy hiểm!

Lâm Mĩ có thể ngồi vào vị trí phó đoàn trưởng của Đồ Thiên đạo đoàn, cảm tri đối với nguy hiểm cũng rất là nhạy bén. Nhưng thực lực của cô còn không bằng Liễu gia chủ trước đó trúng chiêu, muốn tránh khỏi một tên này của Sở Cửu Ca, không dễ!